Xích Ái Sát Thủ

Chương 131 : Phi tường hùng ưng

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Hôm nay là ngày 19 tháng 11, lễ quốc khánh của Monaco.



Buổi chiều bọn họ phải dẫn Anthony đi gặp Bailey Olivia, làm cho đôi tình nhân này cao bay xa chạy.



Phong Triển Nặc quả thật không dám tin vào chuyện mà hắn sắp làm, “Tôi là một sát thủ, vậy mà hiện tại lại sa sút đến mức đi giúp người ta bỏ trốn!” Hắn ngồi dậy.



“Đừng oán giận, đây cũng không phải là trách nhiệm của FBI, càng đừng nói nơi này không phải là nước Mỹ.” Feston ném quần áo cho Phong Triển Nặc, người nằm trên giường với đầu tóc rối bù, ***g ngực trần trụi có dấu vết kích tình, giọng điệu không tốt, ánh mắt nhếch lên lại để lộ một hàm nghĩa khác.



Phong Triển Nặc chán ghét cảm giác bị người ta quản chế, chỉ cần làm cho Bailey Olivia đào hôn thành công thì vấn đề của hắn và Feston xem như được giải quyết hơn phân nửa, hoặc phải nói là hắn rất chờ mong ngày này.



Hắn ngồi dậy từ trên giường, bắt đầu hoạt động chân tay, thuận tiện nhìn về phía đối diện, tỉ mỉ đếm số lượng dấu vết mà hắn đã tạo ra ở trên người của Feston, có đôi khi hắn sẽ cảm thấy đàn ông đều là dã thú, chỉ cần gặp được đối thủ thích hợp thì sẽ dễ dàng bị khơi mào thú tính.



“Không ở nước Mỹ, không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của anh thì anh đặc biệt phóng túng có phải hay không?” Tuy rằng không đến mức ê ẩm xương sống và thắt lưng nhưng cảm giác tay chân rã rời cũng đã chứng tỏ đó là những trận kịch chiến, Phong Triển Nặc liếc mắt một cái, Feston đã mặc đồ chỉnh tề, đang thắt cà vạt ở đầu giường bên kia.



“Tôi vẫn luôn phóng túng đối với cậu.” Đeo đồng hồ, sau đó Feston cài lại cúc áo ở cổ tay.



“Biết ngay là anh sẽ nói như vậy.” Phong Triển Nặc đi qua để giúp một tay.



Đây không phải là lời nói dối, Feston không phải loại người dễ dàng bày ra vẻ mặt thân thiết đối với mọi người, hắn không giống những người thích giao tiếp, cũng không phải là kiêu căng, mà là hắn hoàn toàn không có hứng thú, trên thực tế trừ phi tất yếu, nếu không thì hắn sẽ không lãng phí thời gian cho những người không liên quan đến hắn.



Rút ra một cái cà vạt từ trong tủ đồ để ướm thử, không mang quần áo riêng đến đây cho nên Phong Triển Nặc mặc đồ của Feston, kích cỡ không khác biệt là mấy, nếu là áo sơ mi và quần âu thì càng không có vấn đề gì, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên mặc quần áo của nhau, bọn họ đã sớm có thói quen này.



“Đi ra ngoài nhớ cẩn thận, khách sạn này không thiếu đám nhà giàu thượng lưu, bọn họ sẽ nhận ra cậu, nhớ kỹ thân phận hiện tại của cậu, ngài nam tước.” Feston rửa mặt rồi đi ra, hắn đứng trước cửa phòng tắm mà nhìn tên sát thủ ăn mặc chỉnh tề này.




Hắn không xứng.



Phong Triển Nặc hơi biến sắc, biết hắn là giả thì chẳng có bao nhiêu người, mà người viết phong thư này…..



“Đây không phải là giấy viết thư mà người bình thường có thể sử dụng, còn có con dấu này–” Feston tiếp nhận lá thư từ trong tay của Phong Triển Nặc, xem kỹ một lần.



Chất giấy vô cùng đẹp, mặc kệ chữ viết như thế nào thì khi đập vào mắt sẽ bị một vật ở phía dưới cuốn hút, đó là lông vũ, cánh, mỏ chim ưng, còn có móng vuốt sắc bén.



Ánh mắt trở nên thâm trầm, hắn nâng cổ tay của Phong Triển Nặc lên.



Trên ngón tay của Phong Triển Nặc có một chiếc nhẫn cũng có hoa văn giống như vậy, mặt trên có một con chim ưng.



Con dấu niêm phong có cùng hình dạng lại xuất hiện trên lá thư.



Có vài quý tộc ở các địa phương vẫn sử dụng phù hiệu của gia tộc, bao gồm dấu niêm phong, đó là tượng trưng cho thân phận, cái này giống danh thiếp, cũng không chỉ là quý tộc mới có nhưng chỉ có quý tộc mới sử dụng loại phù hiệu này cho đến ngày nay, đây là tượng trưng cho địa vị, cũng là thứ mà nhân viên phục vụ ở sòng bạc chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán ra được người sở hữu chiếc nhẫn này có thân phận không tầm thường.



Feston và Phong Triển Nặc cùng nhau nhìn chăm chú vào con chim ưng này, “Macro Ventress chân chính.”



Không ngờ hắn lại hành động ngay lúc này, người nọ hiển nhiên đã biết ý đồ của Habino, biết bọn họ muốn làm gì.



…………