Xích Ái Sát Thủ

Chương 151 : Cuộc họp phán định

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Đây là một tòa nhà cổ kính, bên trong có cấu trúc thoáng đãng rộng rãi, hành lang gấp khúc, tương đối xa hoa, nhưng dường như đã được tu sửa nhiều lần, đặt những thứ này ở bên cạnh danh hiệu người sáng lập tập đoàn Kada thì có vẻ hơi tầm thường một chút.



“Bình thường nhà của anh cũng đông người như vậy sao? Hay là vì tôi nên bọn họ mới đến, nếu là như vậy thì tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.” Nhìn quanh bốn phía, Phong Triển Nặc chỉ nhìn thấy vài người đầy tớ, chuyện này rất kỳ lạ.



Trên đường đến phòng khách hắn còn quan sát được không ít chi tiết, “Trong ấn tượng của tôi thì những người có địa vị như vậy thì thường rất biết hưởng thụ, yêu thích những thứ có thể biểu hiện thân phận của bọn họ, nhưng tôi lại không thấy được điểm này từ trên người của cha anh.”



“Từ ngày mẹ của tôi qua đời thì ông ấy liền trở nên trầm mặc ít nói, tòa nhà này là khi công ty vừa thành lập thì ông ấy đã dùng khoản tiền kiếm lợi đầu tiên để mua về, rất có ý nghĩa kỷ niệm, ông ấy thích nơi này nên chưa từng dọn ra ngoài, về phần hôm nay…” Feston đi vào phòng khách.



Trong phòng có một lò sưởi đang được sử dụng ở trên vách tường, củi lửa đang thiêu đốt, bắn ra những tia lửa nhỏ bé, phòng khách thật ấm áp, ngoại trừ ở giữa có một chiếc ghế sô pha đơn thì còn có hơn mười chiếc ghế dựa được đặt xung quanh một cái bàn hình chữ nhật.



“Xem ra chúng ta vừa cắt ngang một cuộc hội nghị.” Không cần Feston trả lời thì Phong Triển Nặc vẫn có thể nhìn thấy đáp án ở trước mắt.



Khi đi vào phòng khách này, tuy không có ai nghe thấy nội dung mà hai người thấp giọng nói chuyện với nhau nhưng bộ dáng thì thầm vẫn rất rõ ràng, ở mặt ngoài những người khác đều tự trò chuyện nhưng đều ngầm để ý đến hành động của hai người kia, đương nhiên không bỏ lỡ hình ảnh trước mặt, bọn họ trao đổi những ánh mắt ra hiệu với nhau. Christopher Kada ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn, sau khi mọi người đều ngồi xuống thì ông ấy thẳng thắn lên tiếng, “Nếu cha không nói muốn gặp người bạn này của con thì con sẽ không trở về đúng không, Feston?”



Không có ý trách móc nặng nề nhưng cũng không phải là điều mà một người cha sẽ nói khi hoan nghênh đứa con của mình trở về, Feston dường như không cảm thấy bất ngờ, có lẽ hắn đã quen với việc này, chỉ bình thản mỉm cười, “Nếu muốn con trở về chỉ vì thảo luận vấn đề tiếp nhận vị trí chủ tịch thì con không cần thiết phải trở về.”



Ngồi đối diện với cha ruột của mình, Feston cầm lấy ly rượu Whisky do người đầy tớ bưng lên, “Con là FBI, con thích tra án, con không có hứng thú đối với thương trường.”



Ngắn gọn rõ ràng, quyết đoán như lúc phá án, ánh lửa trong lò sưởi chiếu rọi lên mặt của Feston, nét mặt nhìn nghiêng cực kỳ giống ông Kada.



“Con thích thách thức, chẳng lẽ sự cạnh tranh khốc liệt trên thương trường cũng không đủ để khiêu chiến niềm hứng thú của con hay sao?” Christopher Kada nhẹ nhàng gõ cái tẩu lên bàn, nhanh chóng có người tiến lên bỏ thêm thuốc lá sợi vào cái tẩu cho ông ấy, ông ấy chậm rãi rít vài hơi.



“Con cũng không có hứng thú để kết hôn với một cô gái xa lạ.” Khi nói những lời này thì Feston nhìn sang bên cạnh, Phong Triển Nặc bình thản ngồi đó, tựa như một người khách được mời đến.


Phong Triển Nặc nheo mắt bật cười.



Christopher Kada lại giống như phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, “Con đang bảo vệ cậu ấy.”



Feston đang bảo vệ hắn.



“Ngài Kada, tôi xưng ông như vậy bởi vì ông là cha của anh ấy, ông nên biết chúng tôi sẽ bảo vệ người quan trọng nhất đối với chúng tôi.” Phong Triển Nặc không cảm thấy như vậy có cái gì kỳ lạ.



Mọi người đều đang nhìn Phong Triển Nặc và Feston, cho dù là nhìn lồ lộ nhưng vẫn chỉ lẳng lặng đánh giá.



Không cố ý làm ra động tác thân mật, hai người kia chỉ sóng vai đứng ở nơi đó, nhưng giữa bọn họ có một loại không khí khác biệt mà người ngoài không thể chen chân vào, chứng minh quan hệ của bọn họ quả thật như mọi người biết đến, khó có thể tưởng tượng nổi.



Cho dù Phong Triển Nặc có hứng thú muốn xem xét vẻ mặt biến hóa của những người này “Không có chuyện gì thì chúng tôi đi đây, tôi còn có chút chuyện cần phải xử lý.”



Feston nói đúng, nơi này thật vô vị.



Vừa mới dứt lời thì có vài người mở miệng, “Đợi đã!” Christopher Kada đột nhiên đứng lên, trầm giọng gọi lại con của ông ấy, “Feston, con muốn vì tên sát thủ này mà vứt bỏ quyền thừa kế hay sao? Cha phải nhắc nhở con, lần này là vĩnh viễn, con vứt bỏ quyền thừa kế tập đoàn Kada, bao gồm tất cả cổ phần công ty của con, có phải như vậy hay không? Hiện tại cha muốn nghe con nói cho cha biết.”



Feston đã đi đến cửa thì bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt sáng rực như bốc hỏa, “Con đã sớm vứt bỏ nó, nó là của cha, không phải của con! Mẹ của con, vợ của cha, chỉ vì tập đoàn Kada này mà cha lơ là bỏ mặc bà ấy, con cho rằng nó căn bản không cần thiết phải tồn tại!”



……….



P/S: Thật ra dùng xưng hô *tôi với ông* cho Feston và Christopher thì lạnh lẽo quá, dù sao thì bác Chris cũng là người tốt.