Xích Ái Sát Thủ

Chương 152 : Đối thoại trong phòng làm việc

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Tất cả mọi người đều im lặng, Christopher Kada nhìn thấy ngọn lửa từ dưới đáy mắt của Feston, nó tồn tại thật lâu, hơn nữa không có gì có thể hòa tan nó.



Khi giọng nói trầm thấp của Feston hoàn toàn khuếch tán trong phòng khách thì Christopher Kada mới rít thật mạnh tẩu thuốc trên tay, “Con không cần nói cho cha biết lý do, cha chỉ cần biết một chuyện là con hoàn toàn từ bỏ, không có gì có thể thay đổi suy nghĩ của con.”



“Con sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.” Feston bình tĩnh trả lời, hắn nhìn xung quanh, có những gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.



Có người lại xen vào một câu ngay lúc này, “Đừng lấy tôi ra làm cái cớ, anh ấy từ bỏ không phải vì tôi, đây là suy nghĩ của anh ấy từ trước cho đến nay, đương nhiên tôi cũng ủng hộ anh ấy, nhưng nhớ kỹ, mong mấy người đừng quy tội cho tôi, chuyện này không liên quan đến tôi.”



Khoanh tay đứng bên cạnh, thái độ thờ ơ, Phong Triển Nặc giống như một người ngoài cuộc, hắn nhàn nhã đứng ở nơi đó, nhìn không ra có bao nhiêu nhiệt tình.



“Đây là người mà con đã chọn?” Bỗng nhiên có một giọng nữ cất lên với vẻ nghi ngờ.



Greg nhẹ nhàng chạm bà ta, “Đừng nói nữa.”



“Con là con của mẹ, Greg, hiện tại con có hy vọng cầm quyền cho nên không còn xem trọng lời nói của mẹ có phải hay không?” Một người phụ nữ trung niên hơi béo đang đứng dậy, thở dài một cách tiếc nuối, “Feston, con chưa bao giờ phạm phải sai lầm, nhưng lần này sự lựa chọn của con thật sự làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.”



“Tin tưởng con đi, nếu chọn khác đi thì có lẽ sẽ còn sai lầm hơn nữa, chuyện này tuyệt đối chính xác.” Thái độ của Feston đối với bà ta rõ ràng có phần dịu xuống.



“Cho dù quý bà này tên là gì thì bà ta nhất định rất quan tâm đến anh.” Phong Triển Nặc ở bên cạnh đang thì thầm rất nhỏ với Feston nhưng vẫn bị người phụ nữ này nghe thấy, “Tuổi của tôi không lớn như vậy, nghe không rõ lời của cậu, tôi tên là Lize, cậu có thể gọi tôi là dì Lize, còn không thì cứ gọi theo Feston, gọi tôi là thím Lize cũng được.”



Người phụ nữ tên là Lize này dùng ánh mắt khiêu khích mà ngắm nhìn Phong Triển Nặc, “Feston, ngoại trừ khuôn mặt này thì thím không biết con còn xem trọng điểm gì ở cậu ấy.”



Phong Triển Nặc vốn nên tức giận nhưng bà dì Lize này bỗng nhiên làm hắn cảm thấy rất thú vị, “Để tôi trả lời thay anh ấy, ngoại trừ khuôn mặt này thì dáng người của tôi cũng không tệ đương nhiên còn bao gồm những ưu điểm khác….” Hắn tạm dừng một chút, âm điệu cuối cùng nhấn mạnh khiến người ta có cảm giác ám muội, khi bà Lize đang cau mày thì Phong Triển Nặc lại mỉm cười, “Chẳng hạn như kỹ thuật xạ kích, bà nên biết số người có khả năng ngang ngửa với anh ấy là rất ít, người có thể uy hiếp tôi cũng không nhiều, nếu anh ấy không yêu tôi, hoặc là tôi không yêu anh ấy thì hiện tại mấy người sẽ không còn nhìn thấy anh ấy đứng trước mặt mấy người đâu.”



Lời nói lạnh lẽo thẩm thấu vào lòng của những người ở đây, “Tôi vẫn chưa muốn ra tay bởi vì đây là nhà của Feston, nhưng sự kiên nhẫn của tôi luôn có giới hạn, nếu mấy người còn muốn tiếp tục bàn luận những chuyện vô nghĩa này thì có lẽ tôi nên làm cái gì đó để chứng minh giá trị của mình.”


Nhớ kỹ cái tên Ian Noy này, ông ấy thở dài một hơi, trong phòng sách vắng lặng, tẩu thuốc lại lóe lên ánh lửa, hơi hơi lấp lánh màu đỏ.



“Vì sao không cho tôi nói ra tên thật?” Thúc vào khuỷu tay của Feston, Phong Triển Nặc dừng lại ở một chỗ cách phòng làm việc không xa.



“Từ trước đến này cậu luôn rất cẩn thận, vì sao lần này lại bỗng nhiên tình nguyện nói ra tên thật của mình?” Tầm mắt nhìn ra bên ngoài, Feston nhìn thấy mọi người đang đứng trong phòng khách, dường như còn có mấy người khách khác đến đây.



“Ông ấy là cha của anh, cho dù có cẩn thận như thế nào chẳng lẽ muốn tôi phải đi nói dối với cha của anh hay sao?” Ai bảo đối phương là một người đặc biệt làm chi.



“Tôi muốn cậu tiếp tục cẩn thận, về phần nói dối thì dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên.” Theo phản ứng của Feston thì hắn không cần Phong Triển Nặc nói ra tên thật cho cha của mình biết, “Cậu nên giữ bí mật thân thế của mình trong giới hạn lớn nhất, đừng để cho tôi tốn nhiều công sức đi lo liệu rắc rối cho cậu là được, nói dối hay không thì không thành vấn đề, chỉ cần cậu không nói dối với tôi là được.”



“Thân thế bí mật? Là ai làm cho lai lịch của tôi bị sáng tỏ, làm cho tôi không thể không tìm một thân phận giả để che giấu, đội trưởng Feston, hình như anh đã quên mất chuyện này thì phải.” Khoanh tay lắc đầu, nụ cười lạnh cùng với bộ dáng trêu chọc của Phong Triển Nặc trở thành một hình ảnh hết sức hấp dẫn ở trong mắt của Feston.



“Biểu hiện vừa rồi của cậu cũng không tệ.” Ép Phong Triển Nặc lui vào vách tường, Feston chống hai tay lên tường, hơi thở bất chợt gần sát. fynnz810



Phong Triển Nặc hừ cười, “Anh không muốn gây ra mâu thuẫn, luôn quan sát tình huống để có thể khống chế cục diện bất cứ khi nào, biết suy nghĩ của anh cho nên tôi cũng phải kiên nhẫn một chút, chẳng lẽ tôi lại thật sự giết tất cả mọi người hay sao? Tôi là sát thủ, không phải là kẻ cuồng sát biến thái.”



Vói tay vào áo của Feston, đem Feston kéo sát vào người của mình, khi bốn mắt nhìn nhau thì hai người cùng nhau bật cười.



Có thể là vì được thừa nhận, cũng có thể là vì sự thừa nhận này nằm trong dự kiến của bọn họ, nhưng nụ cười không giữ được bao lâu, Feston bỗng nhiên nín cười, ánh mắt sắc bén nhìn ra phía sau, “Bên ngoài rất im lặng.”



“Anh cho rằng có người báo cảnh sát à?” Tuy không muốn làm như vậy nhưng Phong Triển Nặc vẫn rút súng ra.



………..



P/S: Và giờ là đến phiên ba chồng chấp thuận ^o^, em Nặc hạnh phúc nha.