Xích Ái Sát Thủ

Chương 153 : Thật nhiều khách viếng thăm

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Trong phòng khách vô cùng im lặng, mới một phút trước vẫn còn tràn ngập tiếng nói chuyện và nghị luận, hiện tại chỉ còn lại một bầu không khí khác thường.



Cẩn thận lắng nghe, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng người nhưng rất nhỏ, vài tiếng ong ong phát ra, ngoại trừ như vậy thì còn có tiếng bước chân cố ý đi rất nhẹ.



“Khi cậu đến Washington thì dùng thân phận gì?” Không muốn kinh động cha của hắn ở trong phòng, Feston tiến về phía trước rồi thấp giọng hỏi.



“Macro Ventress, Judy đã thu xếp thỏa đáng mọi chuyện, giấy chứng nhận không có vấn đề gì nữa.” Giật giật ngón tay, Phong Triển Nặc cũng thấp giọng trả lời, “Tôi sẽ không ngốc đến mức không chuẩn bị gì cả, FBI đang truy nã tôi, tôi chưa quên điều đó.”



Sớm đã quen với việc che giấu và ngụy trang, bất cứ thời điểm nào cũng không muốn xảy ra sai lầm, chỉ có một lần sai lầm duy nhất thì đang ở ngay bên cạnh hắn, đi ngang qua bên cạnh Feston, tấm thảm lõm xuống dưới chân của Phong Triển Nặc, hắn lặng lẽ đi về phía phòng khách.



“Không nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, đối phương có thể là FBI, không chừng anh sẽ gặp lại bạn cũ của mình.” Tầm mắt nhìn ra phía trước, hắn nghiêng đầu, Feston từ phía sau kéo hắn lại, “Tốt nhất cậu nên cầu nguyện cho chuyện đó đừng xảy ra.”



“Nếu thật sự xảy ra thì tình cảnh của anh sẽ càng khó khăn hơn hiện tại rất nhiều.” Cân nhắc có nên rời đi hay không, Phong Triển Nặc thu hồi lãnh ý dưới đáy mắt.



“Nếu thật sự xảy ra thì cậu lại gánh thêm một cái tội nữa, thân phận giả của cậu sẽ đi tong, hoàn toàn lãng phí.” Feston thật sự không muốn để cho chuyện này xảy ra, “Cậu đi ra cửa sau đi, hy vọng người của bọn họ chỉ tập trung ở trước cửa.”



“Nếu may mắn thì bọn họ không có nhiều người, sẽ không bao vây nơi này, dù sao đây cũng là nhà của người sáng lập tập đoàn Kada, muốn gì cũng phải nói với chủ nhân, đúng không?” Phong Triển Nặc quay đầu lại, ở sau lưng bọn họ, cánh cửa phòng làm việc vẫn đóng cửa.



Feston nhận ra vẻ mặt nghi ngờ của Phong Triển Nặc, “Không phải ông ấy, nơi đó không có điện thoại, khi ông ấy ở trong phòng làm việc thì không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy.”



“Thật xin lỗi vì đã nghi ngờ cha của anh.” Nếu không phải là ông ấy thì có thể là một người nào đó ở trong phòng khách, hoặc là không ai báo cảnh sát, chẳng qua là FBI tự tìm được hắn.



Đã từng giết rất nhiều người cho nên Phong Triển Nặc sẽ không nương tay, nhưng vẫn chưa biết tình hình bên ngoài như thế nào, nơi này là nhà của Feston, trong khi hắn do dự thì Feston liền hướng ra ngoài, “Tôi đi trước, nếu tình hình không đúng thì cậu cứ đi ra cửa sau, xuyên qua hành lang cây trà, ở phía đầu bên kia.”




Lúc trước Feston quả thật đã phải nghiến răng nghiến lợi đối với chiêu thức này của Phong Triển Nặc, hiện tại nhìn thấy Phong Tiển Nặc đối xử với người khác như vậy thì hắn lại cảm thấy vô cùng khoái chí.



Cho dù cuối cùng như thế nào, cho dù có bị mang đi thì Phong Triển Nặc có thể nghĩ cách bỏ trốn ở dọc đường, biến hắn chính là U Linh thì CIA sẽ phải cân nhắc nhiều hơn trong việc giúp FBI bắt người.



Suy nghĩ như vậy, Phong Triển Nặc trấn tĩnh thản nhiên, còn Feston lại là lần đầu tiên trở thành nhân chứng, “Cậu ấy là người mà tôi mời đến.”



Sát thủ trở thành nam tước bằng cách nào, Greg còn chưa hiểu được, nhưng việc làm nhân chứng thì hắn cũng đã từng làm, không ngờ lúc trước Feston còn răn đe hắn thì hiện tại đã trở thành người đứng về phe của U Linh, lời làm chứng được Feston nói ra một cách lưu loát.



“Thật xin lỗi, tốt nhất là mời nam tước theo chúng tôi quay về trụ sở một chuyến.” CIA vẫn kiên trì như cũ.



“….Thưa cậu chủ, bên ngoài có khách.” Người đầy tớ đột nhiên xông vào, “Là một người Anh.”



“Không cần thông báo, tôi đã vào.” Người đến phủi tuyết ở trên chiếc mũ xuống, sau đó đi vào phòng khách ấm áp, “Tôi đến từ đại sứ quán Anh, đến gửi lời thay mặt ngài đái sứ, nghe nói nam tước Ventress đến Washington, ông ấy muốn gặp ngài.”



Bông tuyết nhanh chóng tan chảy, chuyên viên Anh quốc mặc chiếc áo khoác ướt sũng, trực tiếp tiến về phía Phong Triển Nặc, “Mời ngài hãy đến đại sự quán một chuyến.”



CIA và đại sứ quán Anh, hai bên tìm đến tận nơi cùng một lúc, ánh mắt của Phong Triển Nặc chợt lóe, lập tức cân nhắc tình thế, không nhanh không chậm mà lộ ra một nụ cười vô hại, “Nhưng thật đáng tiếc là mấy người này bảo rằng tôi là nghi phạm gián điệp…”



……….



P/S: Cái cảnh bạn Phê hả hê với mấy bác CIA nhìn đáng yêu