Xích Ái Sát Thủ

Chương 201 : Ảnh hưởng xấu

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Ngay trong lúc nổ súng thì lại ngã xuống, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, không riêng gì Rắn mối mà ngay cả sát thủ từng được xưng là U Linh này cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn lại xảy ra chuyện như thế.



“Chỉ thiếu một chút nữa thì cậu sẽ bị tôi bắn trúng.” Hắn chống tay ngồi dậy, trên mặt mang theo một loại thương hại và tiếc nuối, nhìn chân mình giống như đang nhìn chân người khác, “Chết tiệt!”



Hắn hung hăng nện xuống đùi của mình, Rắn mối từ trên cao nhìn xuống nên không thấy rõ mặt của hắn, hiện tại biết người trước mặt là ai thì lại không lập tức ra tay mà chỉ biểu hiện một bộ dáng khó xử.



Sau khi vượt ngục thì Rắn mối biến mất ngay trong bệnh viện, lúc ấy tình hình rất hỗn loạn, người mà Feston muốn cứu đã ở bên cạnh hắn, cũng không lo lắng đến chuyện khác, Phong Triển Nặc cũng đã quên, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ngay tại đây.



“Chú em, buông súng xuống.” Bob không bỏ qua thời cơ mà ngay lập tức nâng súng chỉa vào Rắn mối, “Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”



Bị rượu ăn mòn nên Bob trông có vẻ già yếu, đã lâu không động tay động chân nhưng Rắn mối có thể nhìn ra sát ý của đối phương đang toát ra từ mỗi nếp nhăn trên mặt.



Nhưng Rắn mối vẫn không động đậy, bảo hắn buông tha cơ hội như vậy thì dường như khiến hắn không cam lòng cho lắm, hắn bắt đầu hối hận vừa rồi vì sao lại đi ra để chính mình mất hết ưu thế hiện tại.



“Nói cho cậu biết, anh ấy không nói đùa đâu.” Người vừa mới ngã xuống không ngồi dậy nổi lại bỗng nhiên đứng lên, vịn vào cửa xe để đứng thẳng nhưng lại không lộ ra bất kỳ điểm khác thường nào, “Nếu không phải muốn giữ cậu lại để nói vài câu thì hiện tại cậu đã là người chết.”



Đại đa số mọi người đều không nhìn thấu bên dưới nụ cười này che giấu tâm tư gì, khẩu M25 vẫn còn trong tay, chỉ cần hắn nổ súng thì với khoảng cách này Rắn mối biết rõ chính mình nhất định không thể tránh khỏi, kỳ thật cho dù không gần như vậy thì hắn cũng chưa chắc đã tránh thoát.



“Vừa rồi là cậu giả bộ?!” Sự buồn bực hiện rõ trên mặt của Rắn mối, hắn lạnh lùng nhìn Phong Triển Nặc, “Nếu tôi sớm biết người mà mình phải đối phó là cậu thì tôi nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Hiện tại tình hình đã hoàn toàn thay đổi. fynnz.wordpress.com



“Chuẩn bị sẵn thì cũng chẳng có gì khác biệt.” Lời nói của Phong Triển Nặc làm cho người ta tin tưởng vừa rồi là hắn đang lên một kế hoạch cài bẫy, chỉ vì muốn lừa đối phương cho nên hắn ngã xuống, sau đó sát thủ sẽ đi ra để xác nhận là hắn đã chết hay còn sống.



Nhưng sự thật có đúng như vậy hay không thì chỉ có hắn tự mình biết rõ.
Bob nghe thấy tên sát thủ ở bên cạnh nói một câu như vậy thì chỉ có thể vừa bật cười vừa lắc đầu, “Cậu không sao chứ?” Bob hỏi.



“Có việc.” Phong Triển Nặc tùy tiện dùng súng giải quyết một chiếc xe khác ở phía sau, ngay chính giữa lốp xe, chiếc xe kia không khống chế được mà lạc tay lái ra giữa đường. Hắn kiểm tra số viên đạn ở trong súng rồi vừa sờ cằm vừa lầm bầm lầu bầu, “Đã đến lúc phải trở về.”



Vẫn là câu nói đó, nếu là trước kia thì tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy vẻ mặt này của Ian, Bob cắt đuôi máy chiếc xe đang theo dõi, nhìn thấy Rắn mối vẫn còn theo sau, “Cậu có biết cái thằng nhóc kia rốt cục muốn làm gì hay không?”



“Anh có thể tự mình hỏi cậu ta.” Quả nhiên là vẫn hơi miễn cưỡng một chút, hắn vừa trả lời vừa hung hăng nhéo đùi của mình một cái, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên, hắn thuận tay bắt máy, trong di động truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Khi nào thì quay về?”



“Nhớ tôi à?” Cảm giác tựa như bị tê dại lại bỏng rát tiếp tục dâng lên, lan tràn theo dây thần kinh, nhưng giọng điệu của hắn vẫn không có gì khác thường, vẫn nhẹ nhàng và ung dung.



“Không thể nhớ cậu hay sao? Nhanh lăn về đây cho tôi, tôi muốn thấy cậu vẫn khỏe mạnh.” Giọng nói vững vàng của Feston trấn an thần kinh của hắn, Phong Triển Nặc cơ hồ quên hết đau đớn mà chỉ mỉm cười, “Sự việc giải quyết sắp xong rồi.”



“….Tốt nhất là như cậu đã nói.” Feston kiềm chế cảm giác muốn cau mày rồi trả lời, “Hiện tại tôi đang nghi ngờ tôi có nên thả cậu đi ra ngoài hay không!”



Ở đầu dây bên kia truyền đến nhiều âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng ô tô đụng nhau, còn có tiếng chửi rủa của Bob, tình huống này chính là sự việc giải quyết sắp xong rồi như lời của Phong Triển Nặc hay sao? Đáp án đã quá rõ ràng.



“Tôi không nói với cậu nữa, trở về nhanh đi.” Muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến hành động của Phong Triển Nặc, hắn chuẩn bị cúp máy thì ngay lúc này ở đầu dầy bên kia truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó điện thoại bị cúp đột ngột.



……….



P/S: an tâm, ko có gì ko có gì, *đổ mồ hôi hột*