Xích Ái Sát Thủ

Chương 202 : Phương hướng mơ hồ

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Trong điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng tít tít, Feston gọi lại vài lần nhưng rốt cục vẫn không được.



Tiếng động bên kia tựa như có một vụ nổ mạnh đang diễn ra, đủ loại liên tưởng vọt vào đầu, cho dù Feston có lý trí như thế nào thì cũng không thể không suy nghĩ miên man, hắn không nên để cho Phong Triển Nặc đi như vậy.



Suy nghĩ này cùng với sự hối hận đang chiếm cứ hết thảy nỗi lòng của hắn, hắn phiền toái đi đi lại lại trong phòng, không ngừng bấm điện thoại, hết lần này đến lần khác vẫn không được, điện thoại của Phong Triển Nặc vẫn không có tín hiệu, điện thoại của Bob cũng vậy, bọn họ nhất định đã gặp chuyện gì đó.



Cầm lấy áo khoác rồi lao ra khỏi cửa, hắn triệu tập hết thảy cấp dưới của mình đến văn phòng, Feston là người công tư phân minh, hắn rất ít khi vận dụng cấp dưới để làm chuyện riêng cho mình, mà chỉ có vài lần, và vài lần đó đều là vì một người.



Nắm chặt tay lái, lúc này đã là buổi tối, vẫn có người đang tăng ca ở văn phòng, nhưng hầu hết đều đã tắt đèn, Feston quay trở lại nơi này nhưng tâm tình khác với hồi sáng đến đây để làm việc.



Khi Jonathan nhận được lệnh rồi chạy đến đây thì đã thấy sếp của bọn họ đang đối mặt với máy tính, trên cổ và vai kẹp điện thoại, trong tay đang đánh dấu cái gì đó, nhìn thấy bọn họ đến thì chỉ dùng một ánh mắt để bảo bọn họ chờ.



Xem ra không phải chuyện nhỏ, vẻ mặt của Hase trở nên nghiêm túc, Clyde, Ropol đều tự tìm chỗ ngồi để chờ lệnh, nghe thấy Feston nói chuyện với ai đó trong điện thoại thì bọn họ mới phát hiện sếp đang gọi cho phóng viên tòa soạn báo, hỏi về việc ở Detroit hôm nay có xảy ra chuyện gì hay không.



“…..Trạm xăng bị nổ? Anh xác định chứ? Số người bị thương vong là bao nhiêu? Cho tôi một danh sách những người bị tử vong.” Khuôn mặt khủng bố bị bóng tối bao phủ, lộ ra một màu tái mét dưới ánh đèn chân không, cây bút trong tay của Feston như muốn bị bóp nát, tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.



Là cảnh sát, hắn có những mối quan hệ đặc biệt, những phóng viên ở khắp nẻo đường là những người có được tin tức nhanh nhất, nhưng chưa hẳn là chính xác, những cái tên ở trong sổ tay của Feston chỉ có vài người có được thông tin chính xác mà thôi.



Đối phương nhất định rất bất đắc dĩ, hiện tại mới là chạng vạng, xảy ra biến cố cho nên tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, hơn nữa có nhiều chuyện vẫn chưa biết rõ, Feston dường như đã mất đi tính kiên nhẫn, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, “Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, quá mười lăm phút nữa thì tôi sẽ gọi lại, tôi muốn anh đưa cho tôi danh sách tử vong cùng với số người.”



Không cho đối phương từ chối và cãi lời, hắn nói xong thì cúp điện thoại cái rụp, sắc mặt tái mét vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục, ngược lại càng thêm thâm trầm và âm u.



“Sếp! Muốn chúng em làm gì?” Không hỏi nhiều, Jonathan lấy ra sổ tay, tựa như đang chuẩn bị tra án. fynnz.wordpress.com



Feston xoay về phía bọn họ, “Dùng tất cả quan hệ của các cậu để thăm dò cho tôi, nửa tiếng trước ở Detroit có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không, tai nạn xe, cháy nổ, đấu súng, cướp bóc…Tất cả mọi chuyện!”




“Đây không phải là không chào mà từ biệt, Jonathan, tôi rất tin tưởng điểm đó, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó.” Đến giờ tan tầm, Jonathan vẫn chưa về, Feston dường như nhìn ra đối phương muốn nói cái gì, vì vậy đột nhiên nói với hắn.



“Anh có căn cứ gì hay sao mà lại cảm thấy như vậy?” Jonathan biết Feston là người coi trọng chứng cớ, suy luận của Feston luôn rất chuẩn xác.



“Không có chứng cớ, nhưng tôi có thể cảm giác được cậu ấy đã xảy ra chuyện.” Không ngờ Feston lại trả lời như vậy, không biết đây là điếu thuốc thứ bao nhiêu mà hắn đã rút ra, châm lửa, ánh mắt nhìn ra đằng xa vẫn ổn định như trước.



“Vậy anh tính làm sao bây giờ?” Jonathan không còn lời nào để nói.



“Tiếp tục tìm kiếm.” Feston thản nhiên trả lời, bàn tay cầm điếu thuốc khẽ phẩy phẩy đối với Jonathan, “Quay về đi, các cậu đều đã tận lực, hiện tại cũng không giúp được gì cho tôi.”



Bọn họ đã tìm kiếm hết thảy manh mối, điều tra tất cả những điểm có thể phát hiện được, nhưng rốt cục chẳng tìm thấy cái gì, Jonathan chỉ có thể quay trở về, Feston tự mình thu dọn vài thứ rồi cũng về nhà.



Mở cửa ra, hắn giẫm lên mớ báo chí nằm ngổn ngang trên sàn, đem áo khoác ném lên ghế sô pha, phía trên đã có không ít quần áo bị vứt bề bồn, bát đĩa bên bồn rửa chén vẫn còn chất đống, gạt tàn thuốc trên bàn cũng chứa đầy tàn thuốc.



Nếu ai quen biết Feston thì nhất định sẽ không thể tưởng tượng hắn có thể sống trong hoàn cảnh này.



Ngày thứ tư, ngày thứ tư, đây là cực hạn mà hắn đã cố gắng chịu đựng, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha giống như mất đi hết thảy biểu cảm, bỗng nhiên tiếng chuông cửa lại đột ngột vang lên.



“Có nhà không? Mở cửa nhanh lên.” Là giọng của Bob, hơi mang theo một chút lo lắng, Feston vội vàng mở cửa ra.



………



P/S: vắng vợ có mấy bữa là nhà cửa như cái chuồng heo, osin gì vậy nè.