Xích Ái Sát Thủ

Chương 203 : Một trận hú vía

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Cửa vừa mở ra, cả hai bên đều kinh ngạc vì cảnh tượng mà mình nhìn thấy.



Bob và Rắn mối đỡ lấy Phong Triển Nặc ngay trước cửa, người nọ khép hờ mắt lại, vẫn mặc bộ đồ khi rời khỏi nhà, bộ trang phục hằng ngày dính đầy bùn đất, trên người quấn quanh mùi thuốc súng và mùi máu tươi nồng nặc.



Feston lập tức đỡ lấy Phong Triển Nặc rồi bế đối phương quay về phòng khách, đặt Phong Triển Nặc lên ghế sô pha, Bob nhìn căn phòng này một vòng, giữa một mớ lộn xộn là hành lí đã được chuẩn bị sẵn ở góc phòng, hắn vừa rồi bị kinh ngạc chính là vì thảm trạng của phòng khách nhà Feston cùng với quyết định của người này.



“Mấy người mà trở về trễ một chút nữa là tôi đã lên đường đến Detroit rồi.” Giống như biết Bob đang nhìn cái gì, Feston trả lời nhưng không hề nhìn Bob, hắn sờ trán của Phong Triển Nặc, kiềm chế giọng nói luống cuống của mình, “Cậu ấy sao vậy?” fynnz.wordpress.com



Phong Triển Nặc giống như mới trở về từ chiến trường, mà lúc này trông hắn như thể cho dù ai muốn lấy mạng của hắn thì hắn ũng sẽ không có phản ứng, Feston đẩy ra mái tóc ở trên trán của Phong Triển Nặc, vỗ nhẹ hai má của hắn thì lại nghe thấy Bob nói, “Cậu ấy quá mệt.”



“Nhưng cũng không đến mức như vậy.” Feston lạnh lùng quay đầu lại, Rắn mối ở bên cạnh Bob lại nhịn không được mà có cảm giác muốn lui ra sau.



Đây không phải là lần đầu tiên hắn và Feston gặp nhau, cảm giác được sự uy hiếp trong tầm mắt của đối phương, trên khuôn mặt không có biểu cảm của Rắn mối cũng hiện lên một chút dao động, “Anh ấy nói đúng, là vì quá mệt mỏi, đối với một sát thủ có thể mất đi năng lực hành động bất cứ lúc nào thì việc bảo trì cảnh giác cao độ rất mệt mỏi.”



Feston bị vài lời của Rắn mối chấn động, hắn ấn lên chân của Phong Triển Nặc.



“Chỉ cần trở về là đủ rồi.” Sắc mặt căng thẳng đến đáng sợ đang dần dần trở nên thả lỏng, hắn vỗ về mái tóc của Phong Triển Nặc, người này đang nhắm mắt, không biết là hôn mê hay ngủ say, nét mặt thả lỏng vẫn còn lưu lại sát khí lạnh lùng.



Ngón tay của Feston lướt qua trên gương mặt của Phong Triển Nặc, thoạt nhìn giống như một con thú hoang vì chạy trốn mà kiệt lực, trên người hỗn độn, có vài vết thương vụn vặt, nhưng không hề ảnh hưởng đến cảm giác của người ta dành cho hắn, hắn vẫn sắc bén điêu luyện, có năng lực định đoạt sống chết của người khác, nhưng vì sao hắn cứ làm cho người ta phải quan tâm đến hắn như vậy?



Người này luôn làm cho người ta muốn phải chiếu cố trông nom hắn.




Giọng nói có một chút lạnh lùng, nhưng Feston mất hứng cũng chứng tỏ người này quan tâm đến hắn, Phong Triển Nặc cũng không phải là người không biết điều, Feston không quá mức để ý đến tình huống của hắn, điều này có nghĩa Feston tin tưởng hắn?



Hắn rốt cục cũng không phải là người cho phép mình có nhược điểm….



Dòng nước ấm áp vây quanh, Phong Triển Nặc thở phào nhẹ nhõm, sau khi trải qua nguy hiểm thì có được một nơi an toàn để về, loại cảm giác này cực kỳ tốt đẹp, những chuyện khác cứ giao cho Feston giải quyết là được.



Bên ngoài phòng khách, Feston gọi điện kêu pizza, Bob nhanh chóng lấp đầy bụng, Feston dọn dẹp phòng khách một chút, nơi này lại khôi phục cảnh tượng vốn có.



“Âm thanh mà cậu nghe thấy là xe của chúng tôi đụng phải xe của người ta, di động của Ian bị hỏng cho nên mất liên lạc với cậu, đương nhiên tôi nghĩ là cậu ấy cố ý vì tránh cho cậu bị liên lụy vào chuyện này.” Ban đêm, giọng nói của Bob có một chút mơ hồ.



Đụng xe, sau đó là che giấu hành tung, lẩn trốn….



Xác thực mà nói thì là vừa lẩn trốn vừa giải quyết mấy cái đuôi, đây cũng là lý do vì sao Feston không tìm thấy manh mối gì, người đã một lòng che giấu thì đương nhiên sẽ không làm cho người ta phát hiện, nhất là người am hiểu cách lẩn trốn như Phong Triển Nặc.



Trong lúc đó Rắn mối cũng phát huy tác dụng không nhỏ, bản thân hắn cũng là một sát thủ chuyên nghiệp.



……….



P/S: :> hú hồn bác Phê.