Xích Ái Sát Thủ

Chương 220 : Không nói lời xin lỗi

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


“CIA!” Kinh ngạc nhếch lên đôi môi đỏ mọng, Stephanie lập tức đồng ý, “Tính thêm một phần của tôi nữa.”



Cùng là tổ chức tình báo, mối quan hệ giữa CIA và Hecate rất tế nhị, đối với Stephanie mà nói thì ngành tình báo quốc gia đáng lý chẳng hề liên quan đến cô ta nhưng CIA không chỉ một lần ra tay đối với Hecate, cho dù là mượn cơ hội để thăm dò hay là muốn đán áp thì đều làm tức giận vị thủ lĩnh Hecate này.



Hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt, không có lý do gì mà không gia nhập, cho dù từng có một chút do dự nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, so với bản tánh háo thắng của Stephanie thì một chút phiêu lưu như vậy chẳng tính là gì.



“Tôi sẽ trả thù lao cho cô, chẳng qua tôi phải nhắc nhở cô, dù sao CIA cũng là CIA, đây là đối đầu với chính phủ Hoa Kỳ.” Dự đoán được đáp án của Stephanie, Phong Triển Nặc cũng không cảm thấy bất ngờ.



“Là bọn họ đối đầu với tôi trước, cũng đã đến lúc đáp trả bọn họ.” Nghe thấy Stephanie trả lời, Phong Triển Nặc liền giẫm mạnh chân ga.



Tối hôm đó tại Chicago, giống như chẳng có gì xảy ra, càng không có vụ đấu súng nào được đăng tivi hay đăng báo, còn có chuyện Feston bị người ta theo dõi, mấy cái xác mất tích một cách bí ẩn, hết thảy đều giống như chưa từng xảy ra, đây đúng là cách thức hành động của CIA.



Không được trao quyền hành động trong nước cho nên hết thảy hành động đều cực kỳ bí ẩn, đương nhiên càng không có chuyện bị đăng báo, nếu CIA quả thật nhằm vào Feston, như vậy đối với chính phủ Mỹ mà nói thì độ tin cậy của Feston quả thật đã giảm mạnh, sự tồn tại của Feston không còn hữu dụng nữa, thậm chí hoàn toàn trái ngược, đã trở thành chướng ngại.



Hắn không hy vọng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, nhưng đáng tiếc là sự thật thường xuyên đi ngược với hy vọng của người ta.



Trong một gara hoang tàn, tiếng súng bị ngăn cách bởi vách tường thật dày, Feston ẩn nấp sau chiếc xe của mình, khẩu súng trong tay của hắn đã thay đổi một băng đạn.



“Feston Kada, mau ra đây, anh trốn không thoát đâu.” Từ phía sau vách tường truyền đến một giọng nói lạnh lùng, không hề có tình cảm, so với sát thủ chuyên nghiệp thì giọng nói kia chẳng có gì khác biệt, chỉ hờ hững lên tiếng.



“Cho tôi một lý do.” Hiện tại Feston đang đứng giữa hai lựa chọn, giết người hay là bị giết, nên làm như thế nào thì đáp án kỳ thật rất rõ ràng.



“U Linh.” Dường như chỉ cần hai từ là có thể chứng tỏ hết thảy.




“Chúng ta chẳng khác gì nhau, cậu cũng vậy thôi.” Đem điếu thuốc ném xuống đất, Feston bắt lấy tay của Phong Triển Nặc, thuốc lá cũng không thể che phủ mùi đạn dược giữa những ngón tay của hắn, “Cậu cũng từng giấu tôi không chỉ một hai lần…”



“Tôi không muốn anh liên lụy vào rắc rối.” Phong Triển Nặc giải thích cho chính mình, Feston nheo mắt lại mà nhìn hắn, “Như vậy thì vì sao tôi lại không thể nghĩ như vậy? CIA sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới tôi, khi tôi xóa bỏ tư liệu trong cục điều tra liên bang và cơ quan tình báo của bọn họ thì đã biết rõ sẽ có ngày hôm nay, chưa nói đến việc tôi còn giết đặc công của bọn họ, tôi cũng không muốn cậu liên lụy vào chuyện này.”



“Anh làm như vậy là vì cứu tôi.” Hắn đã sớm liên lụy vào chuyện này.



“Người ra tay là tôi, đây là sự thật.” Cười một cách đùa cợt, Feston nhìn ra cánh cửa hoang tàn của gara, “Lần này cũng vậy, tội sẽ chịu trách nhiệm vì cái chết của những người đó, không liên quan gì đến cậu.”



“Cho nên anh không nhắc đến chuyện của CIA, kỳ thật anh đã sớm đoán được người ra tay ở Chicago là bọn họ.” Bằng không thì không có cách nào chứng minh vì sao Judy lại xuất hiện ở đây, Feston đã sớm có chuẩn bị.



“Cậu nhất định cũng đã phát hiện nhưng lại không nhắc đến, cậu muốn giấu sau lưng tôi để tự giải quyết vấn đề, chẳng lẽ không đúng hay sao?” Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phong Triển Nặc, ánh mắt của Feston luôn làm cho người ta không thể lảng tránh.



“Đúng vậy, tựa như hiện tại anh đang giấu diếm sau lưng tôi để tự giải quyết ấn đề.” Vừa trả lời đồng thời cũng không quên phản kích, Phong Triển Nặc nghênh đón tầm mắt của Feston, dường như bọn họ cũng không có lập trường để chỉ trích đối phương.



“Tôi không muốn làm cho cậu tự trách, hoặc là nghĩ rằng đây là trách nhiệm của cậu, Triển Nặc….” Feston bỗng nhiên thở dài rồi ôm lấy Phong Triển Nặc vào lòng, ghé vào bên tai của đối phương mà thì thầm, “Tôi không muốn nghe thấy cậu nói với tôi lời xin lỗi.”



Feston không sao, như vậy cũng đủ trấn an tâm tình của Phong Triển Nặc, nhìn khuôn mặt của Feston, hắn giang hai tay ra rồi hôn lên mặt của Feston, “Được rồi, như anh mong muốn, tôi sẽ không nói xin lỗi với anh, nhưng anh cũng đừng trông cậy là tôi có thể quên đi hết thảy những gì mà anh đã làm cho tôi.”



………



P/S: Anh Phê lúc nào cũng chơi chiêu lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành em Nặc, mình nghe mà cũng muốn xiêu lòng nữa là.