Xích Ái Sát Thủ

Chương 37 : Trò chơi kiêng kị

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Feston dắt theo vài người của đội đặc nhiệm, hắn nhớ rõ tên của quán bar này, Môi Đỏ, nó không phải là cái tên đặc biệt hấp dẫn người ta nhưng xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà hắn vẫn luôn nhớ rõ, chỉ cần tư liệu có liên quan đến U Linh thì tất cả đều khắc sâu trong đầu của hắn.



“Trong sổ sách ghi chép con đường nhập hàng của Adam William, ngoại trừ Chuck là người cung ứng hàng hóa cho hắn thì các loại vũ khí khác hình như còn xuất phát từ một nơi nào đó, khẩu súng mà chúng ta mang về từ Las Vegas….Sếp đã nói đúng, ký hiệu của chúng giống hệt như trong quyển sổ.” Lưu ý những người ở xung quanh, Jonathan cẩn thận hạ thấp giọng.



“Chuck muốn có được quyển sổ đó là vì muốn danh sách khách hàng, thuận tiện tiếp thu con đường cung ứng hàng hóa từ tập đoàn của Adam, mở rộng địa bàn, người trộm đi quyển sổ đó cũng có thể là vì mục đích này.” Derek thật sự không muốn thừa nhận bên trong FBI có nội gián, “Jonathan, cậu có cảm thấy có thể là người nào đó trà trộn vào FBI hay không?”



Người có thể làm được chuyện này cũng không phải không có, Jonathan gật đầu, “Cũng không phải không có khả năng này, cho nên hiện tại chúng ta đến đây để thăm dò những người có liên quan đến Adam, hỏi thăm Lilith còn gặp mặt với người nào khác nữa hay không, bởi vì Adam ra ngoài luôn dắt theo cô ta.”



“Theo tôi biết thì đừng tưởng quán bar này bề ngoài không nổi bật, ở đây thỉnh thoảng có vài người không tầm thường hay đến đây, các anh xem bên kia kìa.” Hase chỉ về một phía, “Đó là cao thủ nổi tiếng lừa đảo, tuy rằng không có chứng cớ, với lại nhìn sang hướng hai giờ đi, cái tên béo kia, các anh sẽ không ngờ hắn ta là một kẻ trộm có tiếng, tôi cam đoan ngay cả quần lót của các anh mà hắn cũng có thể trộm được–”



“Vì sao không phải là quần lót của cậu?” Jonathan la oai oái, tiếng kêu bị tiếng nhác bao phủ.



Vài người thấp giọng nói chuyện với nhau rồi chia ra hành động, từ đầu đến cuối Feston không hề gia nhập cuộc đối thoại của bọn họ mà bọn họ cũng đã sớm quen với việc này, sau khi nhận được cái gật đầu của sếp thì đều tự tản ra, ánh đèn chớp tắt kéo dài chiếc bóng của bọn họ, từ sau khi Feston xoay lưng lại thì vẫn không hề di chuyển. fynnz.wordpress.com



Hắn thật sự rất nổi bật, với tác dụng của rượu làm cho đại đa số mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí của quán bar, chỉ có một người đàn ông dùng một loại ánh mắt cảnh giác không hợp với hoàn cảnh nơi đây để nhìn xung quanh, nếu không phải hắn cao ráo lại có vóc dáng đẹp mắt như vậy, cùng với gương mặt có thể sánh với diễn viên thì có lẽ sẽ không khiến người ta chú ý.



Feston đã sớm quen với những ánh mắt như thế, nhưng trong phần đông những tầm mắt ở đây thì mơ hồ có một hướng làm cho hắn nhớ đến một người, đề cao cảnh giác đồng thời cũng nhịn không được mà suy đoán, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy hay sao?



Tầm mắt kia hơi phóng túng lướt qua, nhưng cái liếc mắt này tạo ra cảm giác vô cùng mãnh liệt, người có thể làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm như vậy cũng không nhiều lắm, đại đa số bọn họ đều đã bị hắn tống vào ngục giam, mỗi một tên đều là tội phạm truy nã nổi tiếng trong nước.



Ngoại trừ một người.


Trong quán bar mờ ảo, ở góc sô pha này, loại bỏ chướng ngại của thân phận, giả thiết bọn họ không biết về nhau thì có lẽ bọn họ sẽ càng đầu nhập hơn, không riêng gì chào hỏi, có lẽ còn bao gồm ôm hôn và tiếp xúc thân mật, nhưng đàn ông chính chắn đều biết nên làm cái gì, không nên vượt qua cái gì.



Từ lần trước cùng nhau trải qua sa mạc và truy đuổi, Feston đã răn đe Greg một trận, yêu cầu Greg không được tiếp tục liên hệ với người như U Linh, hôm nay nhìn thấy tên sát thủ này thì hắn lại hoàn toàn không thể chấp hành những gì mà mình đã nói.



Feston cảm thấy hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, vì vậy mới có thể mặc kệ bản năng của mình, nhưng hắn đã xem thường U Linh, hoặc là đánh giá chính mình quá cao, khi hắn ý thức được tên sát thủ này có một lực hấp dẫn đối với hắn thì hắn không nên phóng túng bản thân mình đi tiếp cận, hiện tại hình như đã quá trễ.



Loại cấm kỵ bí ẩn này luôn luôn kích thích thần kinh của hắn, cho dù hắn đã có Will nhưng không có cách nào rũ bỏ cảm giác này.



Nghĩ đến Will, Feston mới nhớ đã hơn một tuần hắn không gọi Will đến nhà, bình thường hắn sẽ gọi Will đến nhà một tuần ít nhất hai ba lần, nhưng dạo này hắn bận….điều tra, chưa từng nghĩ đến Will, trong khi bộ dáng của tên sát thủ này lại thường xuyên xuất hiện trong đầu.



“Tôi đi đây.” Cho dù có tiếp tục ngồi đây cũng không có nghĩa lý gì, Phong Triển Nặc đứng lên, “Đổi một chỗ khác cho anh được yên tâm, đội trưởng Kada.”



Một cánh tay bỗng nhiên bị nắm chặt, “Cậu cứ như vậy mà rời đi?” Không thể nhìn ra biểu cảm trên một nửa gương mặt bị bóng tối che khuất của Feston, nhưng hắn quả thật rất mất hứng, có thể nhận ra điều đó thông qua tiếng nói trầm thấp của hắn.



Phong Triển Nặc nhìn cổ tay bị giữ chặt, “Không rời đi thì còn có thể làm được gì? Chẳng lẽ anh muốn theo tôi về nhà?”



Hắn nhìn Feston một cách khiêu khích, không ngờ Feston cũng đứng dậy, kéo tay hắn đi ra phía sau, “Đi theo tôi.” Nơi đó là hướng vào nhà vệ sinh.



……….



P/S: anh Phê thật là, tay chân không chịu yên lành gì hết trơn, ngồi nắm tay em tỉnh bơ, còn tự thỏa mãn nữa chứ.