Xích Ái Sát Thủ

Chương 38 : Mặc kệ cái gì gọi là kiềm chế

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Nhà vệ sinh của quán bar bình thường có rất nhiều công dụng, Phong Triển Nặc đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Feston muốn đi giải quyết nhu cầu cá nhân, hai người một trước một sau đi vào, nhìn thấy vài cô gái ăn mặc xộc xệch bước ra từ nhà vệ sinh nam, mùi nước hoa cùng thuốc lá còn có mùi xịt phòng tươi mát, rượu, đủ thứ mùi phức tạp hòa lẫn vào nhau mơ hồ tạo thành hơi thở của dục vọng.



Feston Kada dường như không giống loại người sẽ bỏ rơi cấp dưới của mình để mang một người đàn ông khác đi tìm vui vẻ, súng cắm ở ngay thắt lưng của Phong Triển Nặc, hắn có thể ra tay bất cứ lúc nào, người đi phía trước bỗng nhiên quay lưng lại, khuỷu tay của Feston đặt ngay trên cổ của Phong Triển Nặc, đem hắn đẩy mạnh vào một phòng vệ sinh.



“Có phải là cậu hay không?” Sắc mặt âm trầm và vẻ mặt khác thường của Feston là nguyên nhân khiến Phong Triển Nặc không phản kích, hắn nhướng mày một cách khó hiểu, “Cái gì có phải là tôi hay không?”



Đôi mắt màu xanh biển đủ để che giấu bất cứ âm u nào, bình tĩnh nhìn Feston một cách chăm chú, vẻ mặt thản nhiên mỉm cười, không thể giải thích được hàm nghĩa trong đó, Feston chậm rãi rút súng ra, vẻ mặt của Phong Triển Nặc lập tức trở nên thâm thúy, “Đội trưởng Kada, tôi thật sự không biết đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà khiến cho anh hoan nghênh tôi như vậy.”



“Cậu làm cái gì thì tự mình biết.” Họng súng chỉa ngay tim của Phong Triển Nặc, cho dù hắn rất xác định Feston sẽ không nổ súng nhưng vẫn tức giận vì bị lên án vô cớ, hắn cầm lấy nòng súng, “Có tin tôi sẽ tháo nó ra chỉ trong một giây hay không?”



Không định chờ câu trả lời, bên trong nụ cười lóe lên ánh sáng lạnh, cổ tay nắm chặt súng bắt đầu run lên, khẩu súng kia chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một đống linh kiện bị tháo rời đang nằm dưới đất, một giây, quả thật chính là một giây, hắn không hề khoa trương khi nói như vậy, chỉ trong chớp mắt đã tháo rời súng của FBI, đây là một chuyện đáng giá để kiêu ngạo, nhưng hắn lại lộ ra vẻ mặt vô cùng bình thản.



“Đừng làm phiền tôi, tôi không rảnh mà đùa với anh.” Hắn cảm thấy phiền phức, Feston luôn xuất hiện ở những nơi không nên xuất hiện, hắn có thể không giết Feston nhưng không có ý định tiến thêm một bước với FBI.



Dáng người quay đầu rời đi không hề lưu luyến mà chỉ có mất kiên nhẫn. Phong Triển Nặc mất kiên nhẫn khi ở đây? Feston âm trầm nhìn linh kiện dưới đất, hắn cố ý chọc giận Phong Triển Nặc để có thể quan sát phản ứng của đối phương, “Có lẽ không phải là cậu.”



Phía sau bất ngờ tấn công, cổ họng của Phong Triển Nặc bỗng nhiên bị một cánh tay siết chặt, “Nhưng tôi chưa nói là cậu có thể rời đi.”


Câu trả lời thẳng thắn của Feston đã lấy lòng Phong Triển Nặc, hắn thu hồi nụ cười, “Vậy tôi cũng nói cho anh biết, không phải là tôi, tôi đang định rời khỏiChicago.”



“Cậu muốn rời khỏi nơi này?” Feston đang muốn tiến đến để hỏi tỉ mỉ thì Derek lại đi lướt qua trước cửa nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy bóng dáng của Feston thì liền lên tiếng, “Sếp, rốt cục cũng tìm được anh, di động của anh đặt ở quầy bar, bọn em tìm khắp nơi mà không thấy anh, anh có điện thoại–”



Derek vừa nhìn thấy Phong Triển Nặc đang tựa vào cửa thì liền sững sờ cả người, hắn lập tức biến sắc, định rút súng thì Feston liền vươn tay, “Điện thoại của tôi à? Là ai gọi?”



Lúc này U Linh tựa như một người không hề liên quan, hắn đi ngang qua trước mặt Derek, thậm chí không thèm liếc mắt một cái, nếu không phải Derek luôn khắc sâu khuôn mặt này trong đầu thì hắn cơ hồ phải nghi ngờ có phải mình đã nhận sai người rồi hay không.



“Sếp! Hắn–” Vừa mở miệng thì di động của Feston lại vang lên, Feston bắt máy, “Will? Có chuyện gì?”



Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Will gọi, Feston có một loại dự cảm không tốt, giọng điệu khẩn trương của Will ở bên kia xác định suy đoán của hắn, “Feston….Em đang trên đường về nhà thì phát hiện có người theo dõi! Bọn họ chạy xe màu đen–”



Lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai trên mặt đường, từ trong điện thoại có thể nghe rõ ràng, sau đó là tiếng va chạm, xem ra không chỉ đơn giản là theo dõi, Feston cầm điện thoại rồi đi ra ngoài, “Lái xe đến chỗ đông người, đừng hoảng hốt, xem kỹ phương hướng, đến Hồ Trung Tâm, tôi đang ở gần nhà hát The Vic.



…………



P/S: anh và em thừa nhận nhớ nhau :>, mà em Nặc đang muốn rời bỏ anh, trong khi anh thì làm sao dễ dàng buông tha em khi anh đã phát hiện hình bóng em đang nằm trong tim anh , nên nhớ anh làm cái gì cũng có mục đích của anh.