Xích Ái Sát Thủ

Chương 43 : Tôi là sát thủ

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Biết rõ Feston đang nhìn mình nhưng Phong Triển Nặc vẫn tiếp tục cắn bánh burger, “Bắt bẻ? Vì cái gì lại không?”



Hắn há to mồm để giải quyết thức ăn của mình, nhìn cách hắn ăn chẳng có gì là nhã nhặn nhưng lại rất tự nhiên, thậm chí làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, dường như hắn rất hưởng thụ chuyện ăn uống, có vài người bẩm sinh đã có sẵn sức hấp dẫn này, Feston đã từng nghĩ như vậy.



Hắn đưa khăn tay cho Phong Triển Nặc, thuận tiện dùng ngón tay quết lấy miếng tương dính trên khóe miệng của Phong Triển Nặc rồi đưa vào miệng của mình để nhấp nháp hương vị, “Khẩu vị của tiệm này cũng không tệ.”



Động tác của Feston rất tự nhiên, hai người bọn họ đều không nhắc đến cuộc nói chuyện không lâu trước đó thông qua điện thoại, Phong Triển Nặc tằng hắng cổ họng, “Vừa rồi giải quyết hai tên, không biết sau này sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu người, có phải chúng ta nên thảo luận về vấn đề thù lao hay không?”



Giải quyết bữa trưa một cách nhanh chóng, dùng khăn tay lau miệng, túi giấy được ném vào thùng rác một cách chuẩn xác, “Lên xe đi, Ceasar, hôm nay đến đây thôi, đưa Will của anh về nhà trước đi.”



Will đang ở ngay trong xe, hắn không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nhưng hắn không thích người đàn ông này dùng loại giọng điệu như vậy để nói với Feston, với lại người nọ còn nói Will của anh, trong đó có một loại hàm nghĩa khác, tựa như đùa cợt, nhưng hắn không thể phản bác, nơi này tựa hồ không có chỗ để hắn chen vào.



Tiễn Will về trước, để cho cảnh sát bảo vệ chỗ ở của Will, khi Feston làm việc này thì U Linh lại biến mất khỏi tầm mắt của hắn, trên đường người đến kẻ đi, Phong Triển Nặc cực kỳ giống một linh hồn, không chào hỏi một tiếng mà đã biến mất.



Hành tung của U Linh rất thất thường, bất luận kẻ nào muốn tìm được hắn cũng không phải là chuyện đơn giản, nhưng trong đó không bao gồm Feston Kada.



Khi Feston tìm được Phong Triển Nặc ở trong một quán bar thì Phong Triển Nặc đang ôm một cô gái ở trong phòng, hai người đang kịch liệt lửa nóng, có lẽ chỉ ít phút sau thì Feston có thể tìm thấy bọn họ ở trên giường.


“Cái này không tính là gì cả.” Hắn duỗi hai tay ra, tựa như đang triển lãm vũ khí của mình, so với người bình thường thì bàn tay này trông có vẻ vẫn tái nhợt một chút, gân tay nổi cộm, không hề có bất cứ tỳ vết dư thừa nào, bên dưới lớp da kia dường như đang bao lấy một sức mạnh khủng khiếp, “Anh có biết hay không, đôi khi đây cũng là chuyện tốt, mất cảm giác đối với nhiệt độ, cũng không có cảm giác đau đớn, nó không phải là chướng ngại đối với tôi mà là trợ lực, tôi sẽ không cảm giác được làn da của người chết lạnh lẽo cứng rắn như thế nào, cũng sẽ không chán ghét cảm xúc khó chịu của dây thép.”



Có bao nhiêu người có thể nghe thấy một sát thủ thảo luận về hung khí của mình, đây là lần đầu tiên Feston nghe thấy từ miệng của sát thủ số một thể giới nói ra những lời như vậy, tự thuật một cách tự nhiên, hắn đương nhiên biết, ngoại trừ súng thì đôi tay của hắn có thể dễ dàng trí người ta vào chỗ chết.



“Cậu dám nói ra những lời này trước mặt tôi…” Feston hơi nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng sắc bén.



“Vì sao lại không dám? Từ giờ trở đi anh sẽ trở thành tòng phạm với tôi.” Phong Triển Nặc lộ ra nụ cười đặc trưng của hắn, nụ cười kia còn ấm áp hơn so với ánh mặt trời, lại ẩn chứa một chút giả dối, “Anh buông tha cho một U Linh thì anh cũng sẽ trở thành một ác quỷ, điều đó có nghĩa mỗi khi tôi giết người thì đều nhận được sự đồng ý ngầm của anh.”



“Đừng tự quyết định, tôi không chấp thuận cho cậu tùy tiện giết người.” Feston nắm lấy cổ tay của Phong Triển Nặc rồi kéo hắn vào lòng, tựa như muốn nhìn thấy hắn rõ àng hơn, đào móc ra hết thảy chân thật, “Tại sao nói đến quá khứ mà cậu vẫn có thể thản nhiên như vậy?”



Vì Phong Triển Nặc không hề bận tâm cho nên Feston có một chút tức giận, người bị hắn chất vấn liền thu hồi nụ cười, “Bằng không thì có thể làm được gì? Đây là chuyện mà tôi phải làm, không có gì lãng mạn đáng nhắc đến, tôi chỉ là một sát thủ.”



Feston trầm mặc, im lặng nhìn Phong Triển Nặc một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên dùng hai tay ôm chặt lấy hắn.



……….



P/S: :> xôi chay đó, cái này gọi là H nghệ thuật theo xu hướng trừu tượng , tức là tự tưởng tượng =))