Xích Ái Sát Thủ

Chương 52 : Sai lầm của việc dung túng

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Nụ hôn ẩm ướt, không khí ướt át, hô hấp xen lẫn nhiệt độ nhầy nhụa, Phong Triển Nặc che giấu không được sự biến hóa của thân thể, đương nhiên Feston đang áp sát trên người của hắn cũng đừng hòng che giấu, Feston kề sát bờ môi của Phong Triển Nặc, đè lại thân thể của đối phương, nhịp tim và tiếng hít thở bị phóng đại của bọn họ đang giao hòa vào nhau, “Còn muốn chạy nữa sao? Kỳ thật tôi không hề cảm thấy bất ngờ, đây là bản tính của cậu, cậu không tin bất luận kẻ nào.”



“Còn anh thì luôn muốn người khác phải dựa vào anh để được anh cứu giúp nhằm thỏa mãn sở thích khống chế của mình, Feston, anh nghĩ mình là ai? Tôi không cần một đấng cứu thế.” Nhếch môi, bên trong nụ cười xinh đẹp là sự xảo quyệt và ác liệt tựa như một loại châm chọc khiêu khích, nhất định phải đâm cho người ta giàn giụa máu tươi thì mới chịu bỏ qua.



“Tôi quên mất cậu là một U Linh vô lương tâm, không cần dựa vào bất kỳ ai.” Như Phong Triển Nặc hy vọng, Feston càng buộc chặt bả vai của hắn, từ trong miệng xuất ra những lời đầy chế giễu.



Điều này nằm trong dự liệu, Phong Triển Nặc ắt hẳn nên vừa lòng với hiệu quả hiện tại, nhưng Feston cũng không buông hắn ra, cũng không giận tím mặt mà đánh một trận với hắn.



Feston nói xong liền nhìn Phong Triển Nặc chăm chú, trái ngược với lời nói tràn đầy đùa cợt của mình, ánh mắt của Feston không hề có bất cứ ý tứ châm chọc hay khinh miệt nào, ngón tay của hắn từ vết thương do hắn tạo ra ở trên cổ của Phong Triển Nặc đang bắt đầu di chuyển lên trên rồi dao động trên khuôn mặt ẩm ướt.



“Tôi đã từng muốn ném cậu vào tù, trên thực tế đáng lý tôi phải làm như vậy, nhưng rốt cục lại đem cậu đến đây, cậu có nghĩ rằng đây là vì cái gì hay không?” Nhìn thấy Phong Triển Nặc nhướng mắt, Feston hơi có một chút buồn rầu mà cau mày lại, động tác này làm cho nét mặt của hắn trở nên nhu hòa, sau đó hắn lại thở dài rồi kéo Phong Triển Nặc đứng dậy.



“Đứng lên đi, tôi nghĩ vấn đề của chúng ta là ở chỗ rất khó tin tưởng đối phương.” Rút ra kết luận, Feston tựa hồ không tính tiếp tục bàn luận chuyện này nữa, hắn ném chiếc khăn tắm sạch sẽ cho Phong Triển Nặc cùng với một chiếc áo choàng tắm, “Đi ra ngoài rồi nói sau.”



Phong Triển Nặc lắc lắc cổ tay, “Hey–”



“Cái này đối với cậu mà nói cũng chẳng có gì khó khăn.” Feston cũng không quay đầu lại mà cứ đi thẳng ra ngoài, quần áo của hắn hoàn toàn ướt đẫm, xem dấu vết thì dường như không phải do phòng tắm làm ướt, Phong Triển Nặc nhớ đến khi đó ở trên sân thượng trời đổ mưa to, mà lúc ấy Feston cũng mặc nguyên bộ đồ này.




Đôi mắt màu xám tro phản chiếu vẻ mặt của Phong Triển Nặc, Feston nói rất chậm, giọng điệu trầm thấp, “Tôi lập ra cạm bẫy để bắt cậu, đây là chức trách của tôi, nhưng muốn tôi nhìn thấy cậu chết dưới họng súng của kẻ khác thì….” Hắn cau mày, “Đây cũng không phải là chuyện mà tôi mong muốn. Tôi muốn cậu rời đi, nhưng cậu luôn làm theo suy nghĩ của mình, cậu không chịu nghe lời mà lại đi giết người, làm cho mọi chuyện đi đến bước này, vì bất đắc dĩ cho nên tôi chỉ có thể đối xử với cậu như vậy.”



Động tác vô cùng nhanh nhẹn, một sợi dây xích lại tròng vào cổ tay của Phong Triển Nặc, nhưng lần này không phải còng tay mà là một loại xiềng xích đặc chế dùng để giam giữ bệnh nhân, phía trên không có ổ khóa, khép kín nguyên vòng, không hề lộ ra bất cứ khe hở nào.



“Đây là mục đích của anh?” Nói những lời này để làm cho hắn thả lỏng phòng bị, đây là điều mà Feston muốn, Phong Triển Nặc lấy lại tinh thần, nhưng trên cổ tay đã bị khóa bằng một sợi dây xích thật dài, chiều dài kia dường như đã được thiết kế rất tốt, đủ để hắn đi vào nhà bếp và phòng tắm, “Feston, anh đừng quá đáng! Tốt nhất là anh thả tôi ra, nếu không–”



Bị những lời vừa rồi của Feston làm loạn suy nghĩ, nhưng hiện tại trong đôi mắt màu xanh biển chỉ có tử vong lạnh lẽo, đây là sát ý.



“Giam cầm người khác một cách phi pháp là phạm tội, chỉ cần cậu có thể trốn thoát thì cứ đi kiện tôi, nhưng trước đó thì cậu đừng hòng đi bất cứ nơi nào, tôi sẽ không để cho cậu đi ra ngoài tìm cái chết.” Mục đích đã đạt được, Feston ôm lấy sau gáy của Phong Triển Nặc để kéo hai người kề sát vào nhau, hắn nhìn Phong Triển Nặc, “Lần này cậu hãy nghe lời tôi, vừa rồi những gì tôi nói đều là sự thật.”



“Vì an toàn của cậu, cậu phải ở tại chỗ này.” Đôi mắt màu xám tro tựa như bị ánh mặt trời thiêu đốt, Feston bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, bên trong có rất nhiều tình cảm phức tạp, Feston không thể không làm như vậy, hắn phải bảo vệ một U Linh.



……….



P/S: Lý do chính đáng của anh Phê để bắt cóc em Nặc là sợ em ra ngoài phá làng phá xóm, mắc công anh phải nhận lệnh di hốt em về đồn nữa.