Xích Ái Sát Thủ

Chương 86 : 2%

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Chỉ sợ không có bao nhiêu người khi đối mặt với ám sát và tử vong lại giống như Feston, không ở lại nơi an toàn mà còn ngang nhiên đi dạo trên đường phố.



Feston mở cửa xe, hắn đậu xe ở ngã tư đường, hai người xuống xe đi bộ, một trước một sau, có đôi khi sóng vai nhau, lần này là buổi dạo phố có mục đích, ở trong mắt của người khác rất giống hai người đàn ông đi ra ngoài để làm việc, nhưng không ai biết sự thật che đậy bên dưới vẻ ngoài này.



“Cậu nhất định không thường xuyên ra khỏi nhà đúng không?” Dưới ánh mặt trời, Feston phát hiện làn da của Phong Triển Nặc xem ra vẫn trắng hơn người bình thường một chút.



“Anh không thấy là tôi đã quen hành động vào ban đêm hay sao, đương nhiên ban ngày cũng có, nhưng chẳng qua còn vì một nguyên nhân khác….” Nói đến đây thì hắn dừng lại, hắn đứng ở trên đường, tìm những địa điểm dễ dàng bắn lén, các tòa nhà cao tầng là sự lựa chọn không sai, từ phía trên bắn xuống thì người ở dưới đây rất khó đề phòng.



Đi vào nơi đông đúc, Phong Triển Nặc len vào đám đông đang trong giờ cao điểm, cũng kéo theo Feston, làm cho Feston cùng hắn chen chúc trên con phố đông đúc, “Anh làm mồi chứ không phải đi tự sát.” Hắn cảnh cáo Feston.



“Có vệ sĩ như cậu thì muốn chết cũng không phải chuyện dễ.” Ánh mắt cảnh giác lần lượt đảo qua các tòa nhà ở xung quanh, Feston không hề lơ là, “Cậu vẫn chưa nói xong, một nguyên nhân khác là gì?”



Bàn tay cắm vào túi áo, xác nhận vị trí đặt súng, Phong Triển Nặc tiếp tục đi về phía trước, “Nghe nói đến huấn luyện nhìn ban đêm chưa?”



Feston nhìn hắn, “Ở tại một nơi trống trải tối tăm cứ tập trung nhìn vào một mục tiêu trong thời gian dài, khoảng cách càng xa thì khác biệt của thị giác càng lớn, nhưng nếu có thể nhìn được số liệu chuẩn xác trong bóng đêm, làm cho ánh mắt bắt giữ được mục tiêu bé nhỏ một cách chuẩn xác từ khoảng cách cực xa thì chẳng khác nào có được năng lực nhìn ban đêm, nhưng đây không chỉ dựa vào thị giác mà còn phải dựa vào trực giác, cộng với tất cả các giác quan khác để tạo nên hiệu quả.”



Nói đơn giản một chút, khả năng nhìn ban đêm không phải nói luyện thì có thể luyện được, cũng không phải chỉ dựa vào thị lực tốt mà hiển nhiên ý của Phong Triển Nặc chính là hắn thường xuyên tự mình tiến hành huấn luyện như vậy.



Làm một sát thủ thành công không phải là ngẫu nhiên hoặc dựa vào may mắn mà tất nhiên là phải trả giá, trong mắt của Feston toát lên vẻ tán thưởng và cảm khái, “Cho nên U Linh mới là U Linh.”



Những lời này cũng không phải lấy thân phận của một công dân để nói ra mà là từ một đội trưởng của đội đặc nhiệm ST, Phong Triển Nặc nhận thấy sự bất đồng trong đó, hắn quay đầu lại rồi cau mày, “Tôi luôn vui vẻ chấp nhận những lời khen ngợi của cảnh sát.”
“Là cậu ấy muốn mua, đo cho cậu ấy đi.” Chỉ vào Phong Triển Nặc, lực chú ý của Feston vẫn còn ở bên ngoài, nhân vật khả nghi đã biến mất trong đám đông, đôi mắt dài mảnh lần lượt quan sát đám người, loại trừ những giả thiết không có khả năng.



Bị thước dây vây quanh, Phong Triển Nặc sắm tròn vai một khách hàng, “Màu sắc của bộ trang phục trong tủ không tệ, có kiểu nào khác hay không, không cần là lễ phục, hiện tại tôi muốn mua một bộ áo khoác dáng dài.”



Khi nói những lời này, hắn cũng thay đổi góc độ của khẩu súng, không buông tha cho bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào của nhân viên bán hàng này, cho dù là ai cũng không thể sơ suất, hắn vẫn luôn cẩn thận như vậy.



Phong Triển Nặc khống chế được tình hình bên trong cửa hàng, còn Feston chú ý động tĩnh bên ngoài, nhân viên bán hàng hoàn toàn không biết nơi này có thể xuất hiện nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô ta tiếp tục ân cần giới thiệu những trang phục trong cửa hàng.



Đây là một cửa hàng bày bán những trang phục của nhãn hiệu riêng, số lượng trang phục rất ít, mỗi một kiểu chỉ có vài món, vì vậy không có nhiều kích cỡ, khi Phong Triển Nặc mặc vào một chiếc áo khoác dáng dài thì nhân viên bán hàng nhịn không được liền liên mồm xuýt xoa, “Chiếc áo này tôi chưa từng thấy ai mặc hợp như anh, anh là người mẫu chuyên nghiệp à?”



“Ánh mắt của cô không tệ nha.” Duy trì cảnh giác đồng thời cùng nhân viên bán hàng nói chuyện phiếm, nụ cười dễ sinh hảo cảm của Phong Triển Nặc lại tạo ra hiệu quả, nhân viên bán hàng tỏa sáng hai mắt, gò má cũng trở nên ửng đỏ, “So với mấy người mẫu nghiệp dư thì dáng người của anh quá hoàn hảo.”



Là chuyên nghiệp, chẳng qua không phải là người mẫu, đồng tử lạnh lùng chuyển động dưới đáy mắt, nụ cười của Phong Triển Nặc càng thêm sáng lạn, nữ nhân viên bán hàng bị nụ cười có thể sánh bằng ánh mặt trời mê hoặc, vội vàng xếp chiếc áo đặt vào trong túi mà quên luôn việc nói giá cả.



Có người vẫn luôn chú ý tình hình bên này, “Bao nhiêu tiền?” Một giọng nói lạnh lùng bất chợt xen vào.



………..



P/S: ờ, vợ anh mới cười với người ta 1 cái mà anh đã khó chịu rồi, anh sẽ ko có tiền đồ giống đám anh em của anh mà thôi.