Xích Ái Sát Thủ

Chương 87 : Đồ tể

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Feston chen vào giữa Phong Triển Nặc và nữ nhân viên bán hàng, đem khoảng cách của hai người tách ra, sau đó cầm lấy ví tiền rồi hỏi, “Cái áo của cậu ấy bao nhiêu tiền?”



Giọng điệu của hắn đông cứng khiến nữ nhân viên bán hàng nhìn hắn một cách kỳ lạ, rồi lại nhìn sang Phong Triển Nặc, “Dạ, hai ngàn chẵn.”



Đối với một chiếc áo khoác mà có cái giá hai ngàn đô Mỹ thì cũng không tính là rẻ, nhưng Feston vẫn nhanh chóng thanh toán tiền rồi giao túi đồ cho Phong Triển Nặc, vô tình lại vớ được một chiếc áo mới, tên sát thủ này cũng không cảm thấy ngượng ngùng, “Cái này xem như tiền đặt cọc.” Hắn cầm lấy túi giấy.



Nữ nhân viên bán hàng liên tục quan sát bọn họ, cảm thấy quan hệ của hai người rất khó hiểu, nhưng đương sự không hề để ý đến chuyện này, bọn họ không có nghĩa vụ phải giải thích, Phong Triển Nặc xác định trong cửa hàng không có nhân vật khả nghi, Feston dùng một ánh mắt tỏ vẻ người ở bên ngoài đã chuồn mất.



“Đi một tên, lại đến một tên khác.” Cầm túi giấy bước ra ngoài cửa, Phong Triển Nặc cảm thấy bị ai đó đang theo dõi, hắn sờ khẩu súng trên lưng, nụ cười của U Linh trở nên lạnh lẽo, “Đáng tiếc lần này kỹ thuật quá kém.”



“Tôi muốn bắt sống.” Đoán được Phong Triển Nặc tính làm gì, Feston liền đè lại thắt lưng của hắn, khiến cho khẩu súng không thể rút ra, nhưng hành động này lại làm cho người ta chú ý, bởi vì nó được làm ra bởi hai người đàn ông, nhưng Feston không hề bận tâm, “Cho nên đừng vội nổ súng.” fynnz810



“Chẳng lẽ chờ đến khi anh chết thì mới được nổ súng hay sao?” Nắm lấy bàn tay trên thắt lưng, Phong Triển Nặc bị Feston vây về phía bên phải, “Buông tay ra.”



Như vậy thoạt nhìn tựa như Feston đang ôm cả thắt lưng của hắn, còn hắn thì đang nắm lấy bàn tay đặt trên eo của mình, nếu không phải là hai người đàn ông thì sẽ lập tức bị xem là tình nhân, nhưng lúc này không có ai rảnh rỗi để quan tâm bọn họ có quan hệ gì, mọi người đều vội vàng đến công sở.



“Mục đích mà tôi làm mồi là dụ bọn họ ra mặt, không phải để cho cậu giết chết bọn họ, ít nhất trước khi tôi điều tra rõ mọi chuyện thì không được.” Giữ chặt khẩu súng, đồng thời cũng ôm chặt Phong Triển Nặc vào trong lòng, lời nói thâm trầm lạnh lùng của Feston kích thích cơn thịnh nộ của sát thủ.



“Cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng phải khi Will gặp nguy hiểm thì anh đã mời tôi giết người hay sao?” Dùng giọng điệu trào phúng, Phong Triển Nặc rõ ràng đang tức giận, hắn bước nhanh hơn, Feston vội vàng đuổi theo để ôm chặt hắn, “Khi đó là khi đó, không giống với bây giờ.”



“Có cái gì mà không giống?” Phong Triển Nặc thừa dịp qua đường thì hơi thoáng quay đầu lại, kẻ theo dõi vẫn đang bám theo.
“Là mày à?!” Tên sát thủ đội nón lưỡi trai bật đầu dậy, trên khuôn mặt đầy râu lộ ra biểu cảm không dám tin, giống như nhìn thấy quỷ, sau đó từ kinh ngạc lại đông thành sát ý, “Mày còn sống.”



“Mày cũng còn sống!” Gặp mặt bạn cũ nhưng hoàn cảnh này không tính là quá thân mật, Phong Triển Nặc vẫn không hề nhúc nhích họng súng.



“Còn sống? Hừ, đúng vậy, là còn sống, nhưng chẳng khác nào đã chết.” Sát thủ với danh hiệu Đồ Tể cầm lấy khẩu súng bằng đôi tay dính đầy mỡ, hắn vươn súng ra từ trong cửa kính xe đã bị bắn nát, “Tao còn có đạn, nhiệm vụ của tao là giết cái thằng bên cạnh mày.”



“Không ai được động vào anh ta, anh ta là thân chủ của tao.” Ánh sáng lạnh dưới đáy mắt tựa như kim châm sắc bén, họng súng của Phong Triển Nặc vẫn ổn định.



“Mục tiêu của mày là tao, tao ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với tao.” Feston nhảy xuống từ lưới sắt, ánh mắt của Đồ Tể lay động, đùng, một viên đạn bắn trúng ghế dựa bên cạnh Đồ Tể, “Nói cho tao biết là ai thuê mày?”



Tốc độ phản ứng, góc độ bắn, vẻ mặt của Đồ Tể hơi thay đổi, Phong Triển Nặc nở nụ cười, “Hiện tại mày cũng biết trên đời này không chỉ có một mình mày có kỹ thuật xạ kích giỏi.”



Họng súng của Feston vẫn còn bốc hơi, “Không chỉ có sát thủ mới có thể giết người.”



………..



P/S: em Đồ Tể này bị 2 anh đồ tể luôn =)) =)).



Cái áo khoác 2000USD….món quà đầu tiên anh mua tặng em :>