Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 107 : Bất ngờ gặp gỡ chứng tỏ có duyên
Ngày đăng: 16:29 27/05/20
"Ngạc nhiên không? Bất ngờ gặp gỡ như này, chứng tỏ duyên phận lúc trước của hai người vẫn chưa dứt đấy." Giọng nói của Ngải Duy Nam từ cách đó không xa truyền tới. Cô ta vừa cười vừa vẫy tay với Khương Hồng Trà, "Hồng Trà, tớ đã nói tớ sẽ đến đón cậu mà." Nói xong, cô ta nháy mắt với Khương Hồng Trà.
Khương Hồng Trà là một cô gái hơn hai mươi tuổi, gương mặt dịu dàng thanh tú, giọng nói luôn mang theo âm sắc dịu dàng, từ trước đến nay chưa từng lớn tiếng với bất kỳ ai một câu nào, cũng chưa hề tức giận với ai bao giờ.
Giống như Mai Hạ Văn, cô ta là một người rất văn nghệ sĩ, thích viết một vài đoạn thơ văn như một thú tiêu khiển của bản thân.
"Cậu ở nước ngoài bốn năm rồi mà sao càng ngày càng dễ xấu hổ thế? Lại còn đỏ mặt nữa chứ?" Ngải Duy Nam làm mặt quỷ với Khương Hồng Trà, "Bác trai bác gái có biết hôm nay cậu về không?"
Hai gò má trắng nõn của Khương Hồng Trà ửng hồng lên, cô ta khẽ lắc đầu nói, "Tớ muốn cho họ một bất ngờ nho nhỏ, nên vẫn chưa thông báo cho ba mẹ biết."
Lúc này Mai Hạ Văn mới khom người cầm lấy hành lý lên cho Khương Hồng Trà, cười nói: "Đúng là rất bất ngờ, ngay từ đầu đã khiến anh ngạc nhiên rồi đấy."
Khương Hồng Trà nghiêng đầu nhìn Mai Hạ Văn: "Thật vậy sao? Thật sự khiến anh bất ngờ hả?"
Ngải Duy Nam vội tiến lên phía trước xách một vali khác, vui vẻ nói: "Đó là chuyện đương nhiên. Tớ có thể bảo đảm, bốn năm nay lớp trưởng luôn tuân theo khuôn phép, thủ thân như ngọc, không có người yêu, vẫn luôn chờ ngày cậu quay về đấy!"
Khương Hồng Trà dịu dàng nở nụ cười với Mai Hạ Văn, "Hạ Văn vừa giỏi giang vừa tuấn tú, gia thế lại xuất chúng như thế, chắc chắn là do yêu cầu cao quá thôi, bằng không thì làm gì có chuyện không có bạn gái được chứ?"
Mai Hạ Văn nhìn Ngải Duy Nam nói: "Tớ đã có người yêu rồi, tớ vừa mới tiễn cô ấy lên máy bay thì vừa khéo lại gặp Hồng Trà ở đây."
Sắc hồng trên mặt Khương Hồng Trà lập tức biến mất không còn dấu vết.
Ngải Duy Nam vội đánh Mai Hạ Văn mấy cái: "Ôi chao! Lớp trưởng này, sao cậu lại không biết nói chuyện như thế hả?! Lúc ở nước ngoài, Hồng Trà vẫn luôn độc thân đấy, không có bạn trai đâu, từ trước đến nay chỉ có cậu thôi! Tớ giúp cậu nói bao nhiêu lời hay trước mặt Hồng Trà, thế mà câu nói này của cậu lại làm công sức của tớ đổ sông đổ bể rồi!"
Mai Hạ Văn nhìn vào gương mặt của Khương Hồng Trà, khẽ nhướng mày, sắc mặt lập tức trở nên thật lạnh lùng.
Khương Hồng Trà có người yêu ở nước ngoài hay không, Mai Hạ Văn còn biết rõ hơn bất kỳ ai.
Nhưng mà dường như Ngải Duy Nam không biết gì, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời như này.
Quả nhiên Khương Hồng Trà hơi luống cuống nhìn tránh đi chỗ khác, miễn cưỡng cười nói: "Duy Nam à, mấy năm không gặp mà sao càng ngày cậu ăn nói càng to gan thế. Được rồi được rồi, chúng ta về trước đã, đừng có chắn ở trước cửa ra vào."
Hoàng sư huynh nghe xong liền cảm thấy muốn bùng cháy, ôm ngực nói: "Đàn em này, em đừng có nhắc đến chuyện tuổi tác với anh nữa được không? Tuổi của đàn ông cũng là một bí mật đấy!"
Cố Niệm Chi bị chọc cười không ngừng.
Quả thực Hoàng sư huynh cũng hơi lớn tuổi thật. Anh ta đi làm vài năm sau đó mới thi nghiên cứu sinh Tiến sĩ, năm nay hai mươi tám tuổi, sang năm sẽ tốt nghiệp Tiến sĩ.
Âm Thế Hùng nhìn tay Hoàng sư huynh, phát hiện trên ngón áp út bàn tay trái anh ta có đeo nhẫn kim cương.
Đây là dấu hiệu của việc đã kết hôn.
"Rất vui được gặp anh." Âm Thế Hùng giơ tay ra bắt tay với Hoàng sư huynh
Sau cái bắt tay, Âm Thế Hùng có thể khẳng định Hoàng sư huynh này không biết võ thuật, hoàn toàn là một sinh viên bình thường.
Hoàng sư huynh vỗ vai Cố Niệm Chi hỏi: "Người giám hộ của em không cần đi làm sao? Còn cố sắp xếp đến đây cùng em mấy tháng liền thế này, có tâm thật."
Cố Niệm Chi bịa ra công việc cho Âm Thế Hùng không thèm chớp mắt: "Anh Đại Hùng làm kinh doanh, lần này đến Mỹ coi như đi khảo sát thị trường ấy mà."
"Vậy chẳng phải là đại gia sao?" Mắt Hoàng sư huynh sáng rực lên, vội vàng cầm tay Âm Thế Hùng lắc qua lắc lại, "Chào đại gia ạ, đại gia có đang thiếu luật sư không? Tôi tự đề cử mình làm người đại diện pháp lý cho ngài."
"Anh cút đi!" Cố Niệm Chi cười gỡ tay Hoàng sư huynh ra, "Anh Đại Hùng đã có em làm người đại diện pháp lý rồi, anh còn muốn xí phần gì nữa?"
"Đúng rồi nhỉ! Anh quên mất, sau này chắc chắn thành tích của đàn em còn tốt hơn anh nhiều, vậy được rồi." Hoàng sư huynh cúi đầu giả vờ ra vẻ ủ rũ: "Không thể bám càng đại gia, thật đúng là còn khó chịu hơn cả việc lấy dao cắt thịt anh đi nữa."
Âm Thế Hùng cạn lời.
Anh ta cúi đầu nhìn mình, hôm nay anh ta mặc mẫu áo POLO mới nhất của Brooks - Brothers, quần thể thao, giày bóng đá của Under Armor, trên tay còn đeo chuỗi vòng đàn hương… Nhìn qua quả thực có chút giống đại gia thích chơi đồ cổ...
Ôn Thủ Ức đứng phía xa nhìn bọn họ hồi lâu mới cười híp mắt tiến đến nói: "Niệm Chi, Giáo sư Hà bảo tôi tới đón mọi người."