Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 113 : Biết cũng không làm
Ngày đăng: 16:29 27/05/20
Âm Thế Hùng rẽ phải từ đường Cambridge vào khuôn viên Viện đại học Harvard, đi về phía Bắc dọc theo Đại lộ Massachusetts tiến thẳng tới trường Luật - nơi mà Cố Niệm Chi đang theo học.
Anh ta đi một vòng quanh tòa nhà của trường Luật, thiết bị đặt trong ba lô không có gì khác thường, chứng tỏ đây cũng chỉ là một trường học bình thường mà thôi.
Sinh viên trường Luật thuộc Harvard có thể hô mưa gọi gió đều dựa vào chính sự thông minh của trí óc, chứ không giống sinh viên các ngành khoa học tự nhiên khác, phải nhờ đến sự trợ giúp của một số dụng cụ thiết bị nhất định.
Âm Thế Hùng đứng trên đại lộ gần trường Luật, cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh tự sướng. Đương nhiên, anh ta luôn chọn một góc nhất định để ghi chép lại toàn bộ vị trí của nơi này.
Rất đông người tới đây chụp ảnh, ai ai cũng cầm một cây gậy tự sướng, rất ít người tự sướng theo cách "giản dị" như Âm Thế Hùng.
Anh ta cười ha ha đẩy chiếc kính đen trên sống mũi, nhìn vào chiếc bản đồ trong tay, nhận ra đối diện phía Đông của trường Luật chính là trường trường Kỹ thuật Điện tử nổi tiếng của Viện đại học Harvard.
Âm Thế Hùng thoáng nảy ra ý định, chậm rãi dạo qua bên trường Kỹ thuật Điện tử.
Anh ta vẫn tựa như một du khách, đeo tai nghe Iphone lên tai như đang nghe một bài nhạc ưa thích. Chiếc kính đen trên mặt che lấp đi, chẳng thể biết được rốt cuộc ánh mắt anh ta đang hướng về nơi nào.
Từ khi bước vào trường Kỹ thuật Điện tử sự chú ý của Âm Thế Hùng đều dồn cả vào đôi tai nghe.
Bởi vì, thực ra chiếc tai nghe của anh ta đã được cải tiến để kết nối với thiết bị trong ba lô, chứ không phải tai nghe Iphone bình thường như vẻ ngoài của nó.
Lúc sau, trong tai nghe của anh ta truyền tới một chuỗi âm thanh không rõ ràng, kêu ro ro lên cùng với những tiếng tít tít có tiết tấu.
Âm thanh này không phải là âm thanh bình thường mà là âm thanh của tín hiệu điện từ và tín hiệu vô tuyến điện.
Thiết bị đặc thù đặt trong ba lô của anh ta có thể thu được những âm thanh mà tai những người bình thường không thể nghe thấy được, ngoài ra còn có khả năng phân tích các âm thanh ấy.
Âm Thế Hùng đứng một lát trước cửa trường Kỹ thuật Điện tử nhưng không tiến lại quá gần, vì anh ta cũng không biết được rốt cuộc ở đây có những gì.
Với vị thế của Viện đại học Harvard, việc nơi đây có những thiết bị thăm dò chuyên dụng tối tân thì cũng không có gì lạ.
Theo như anh ta được biết, các trường đại học danh tiếng của Mỹ đều có quan hệ hợp tác mật thiết với kỹ thuật quân sự của nước này. Vì thế, trong trường Kỹ thuật Điện tử có những tín hiệu điện từ phá sóng thế này cũng là điều bình thường.
Ăn cơm xong, Cố Niệm Chi bỏ bát đũa vào máy rửa bát, quay về phòng học bài.
Âm Thế Hùng suy nghĩ một lát, bật phần mềm nói chuyện với nhóm Triệu Lương Trạch. Anh ta định báo cáo tình hình hiện tại của họ, đồng thời xin ý kiến của Hoắc Thiệu Hằng để cho phép anh ta dạy Cố Niệm Chi nấu ăn luôn...
Dù sao cũng đâu thể để anh ta nấu cơm mãi được, đúng không?
Cố Niệm Chi cũng lớn rồi, sau này còn phải kết hôn, kết hôn xong thì có chồng có con, rồi cũng phải biết nấu ăn chứ!
Âm Thế Hùng tự cảm thấy thán phục sự nhanh trí của bản thân.
Nhưng cuộc gọi của anh ta đợi rất lâu vẫn không thấy bên Triệu Lương Trạch trả lời.
"Sao thế nhỉ? Lẽ nào mạng có vấn đề?" Âm Thế Hùng cầm chiếc laptop lên ngây người một lúc, quay sang nhìn về phía cửa phòng Cố Niệm Chi.
Phía đối diện rất tĩnh lặng, Cố Niệm Chi vẫn đang chăm chỉ học bài.
Nếu như thật sự bị mất kết nối mạng, chắc Cố Niệm Chi đã đứng ngồi không yên rồi.
Đối với mấy đứa trẻ không thể sống thiếu Internet hiện nay, Âm Thế Hùng hiểu rõ như trong lòng bàn tay.
Vậy nên mạng ở khu nhà trọ này chắc không có vấn đề gì.
Thế nhưng, tại sao anh ta lại không liên lạc được với nhóm bên Triệu Lương Trạch nhỉ?
Âm Thế Hùng bắt đầu cảm thấy bất an.
Anh tìm địa chỉ email của Triệu Lương Trạch, gửi cho anh ta một bức thư được mã hóa.
Âm thanh báo thư đã gửi thành công vang lên từ máy tính, nhưng lại không có thông báo đã xem của người nhận.