Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 114 : Tâm tư ở nơi xa

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Việc đột nhiên mất liên lạc trước kia đã từng xảy ra rồi.



Nhưng mỗi lần như vậy thì đều kéo theo những việc không tốt đẹp gì.



Trong lòng Âm Thế Hùng càng thấy thấp thỏm không yên, ngồi một mình dưới ánh đèn trong phòng ngủ.



Cố Niệm Chi thức dậy tắm rửa từ sớm, vội vàng ăn sáng rồi đi học.



Mãi đến mười giờ sáng Âm Thế Hùng mới nhận được thư trả lời bên Triệu Lương Trạch.



Ngoài mã hóa ra, còn dùng mật mã chuyên dụng của Cục tác chiến đặc biệt viết thư.



Thế này chắc hẳn có gì đó rất nghiêm trọng.



Âm Thế Hùng vuốt cằm, mắt nhìn chằm chằm vào email của Triệu Lương Trạch.



...



Lúc này Cố Niệm Chi đang ngồi học trong phòng làm việc của Hà Chi Sơ ở trường Luật của Viện đại học Harvard.



Hà Chi Sơ kiểm tra bài tập về nhà, cẩn thận chữa bài cho cô, sau đó bảo cô viết lại một lần nữa.



Chẳng qua chỉ là bản dự thảo pháp luật về nguyên tắc chi tiêu của một trường học công lập, cớ gì mà bắt cô viết lại chứ.



Trong lòng Cố Niệm Chi không phục, nhưng không dám phản bác trước mặt Hà Chi Sơ, chỉ đành gật đầu, rồi quay về chỗ ngồi, mở máy tính nhận email chữa bài Hà Chi Sơ gửi.



Phòng làm việc của Hà Chi Sơ rất rộng rãi, cửa sổ kính trong suốt sáng rực rỡ chiếm nửa bức tường của căn phòng, bàn làm việc của anh đặt cạnh cửa sổ phía cuối phòng.



Ở sát tường đối diện mặt bên của bàn làm việc còn kê thêm một chiếc bàn học nhỏ xinh xắn, trên mặt bàn là laptop của Cố Niệm Chi.



Đây là nơi mà trong hai tháng này Cố Niệm Chi sẽ phải thường xuyên lui tới.



Hà Chi Sơ sửa xong bưu kiện, cầm tập công văn và Ipad lên, nói với Cố Niệm Chi đang cắm cúi viết lại dự thảo: "Tôi ra ngoài có việc, hai tiếng sau sẽ quay lại."



Cố Niệm Chi "Vâng" một tiếng, thoáng liếc nhìn ngón tay thon dài của Hà Chi Sơ đóng cửa phòng lại, mới thở phào nhẹ nhõm, cắn đầu bút, lơ đãng nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.



Suy nghĩ của cô bất giác bay về phía Hoắc Thiệu Hằng, tự hỏi không biết giờ này chú Hoắc đang làm gì nhỉ?
Tuy Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ ở Áo sẽ có bác sĩ có thể thực hiện các phẫu thuật dạng này, nhưng theo quy định và kỷ luật của Cục tác chiến đặc biệt thì một khi ra nước ngoài, họ không còn là công dân của của Đế Quốc Hoa Hạ nữa. Họ nhất định phải cắt đứt mọi mối liên hệ với Đế Quốc Hoa Hạ, nên đương nhiên họ không thể tới Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ được.



Những lúc như này, họ chỉ có thể tự mình phẫu thuật thôi.



Triệu Lương Trạch cẩn thận gây tê chân của họ.



Hoắc Thiệu Hằng mím chặt môi, khuôn mặt không chút biểu cảm đeo găng tay y tế, cầm dao phẫu thuật, bình tĩnh xử lý vết thương của đồng đội thứ nhất. Anh cắt bỏ phần mưng mủ của vết thương, ánh sáng lóe lên trên lưỡi dao, cắt lách vào trong. Vỏ viên đạn lộ ra, anh lại men theo vị trí của viên đạn xoáy một vòng nữa, cẩn thận đẩy lên, viên đạn liền bật ra ngoài.



Triệu Lương Trạch vội vàng đặt miếng gạc đã thấm cồn lên, băng kín vết thương, không để máu bị chảy ra ngoài một chút nào.



"Đến lượt cậu." Hoắc Thiệu Hằng ngoắc tay với đồng đội còn lại.



Đã có kinh nghiệm phẫu thuật thuận lợi của ca đầu tiên, ca thứ hai cũng nhanh chóng thực hiện xong.



Cả quá trình còn chưa đến năm phút, đầu đạn và mảnh đạn đã được lấy hết ra.



Triệu Lương Trạch cũng phối hợp băng bó hết sức thuần thục.



Xử lý vết thương tại nơi hoang vu, đối với họ đều là các bài huấn luyện, là một trong những công việc thường ngày.



Xong xuôi hết mọi việc cũng chưa đến mười lăm phút, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy họ đã nán lại đây quá lâu rồi.



"Mau rời khỏi đây thôi." Anh đứng dậy, khoác trên tay ba lô của hai đồng đội tổ A, cùng Triệu Lương Trạch mỗi người dìu một đồng đội, đi về phía khác.



Toàn bộ đường đi trong khu rừng này, họ đều đã nghiên cứu kĩ lưỡng rồi.



May thay khu rừng này khá lớn, cành lá rậm rạp, che kín xung quanh, tín hiệu điện tử không được tốt, nên họ mới tránh được sự theo dõi của kẻ thù, suôn sẻ rời khỏi khu rừng, trở lại nơi đang đỗ chiếc SUV phía bìa rừng.



Hai đồng đội vào trong xe, tinh thần được thả lỏng, chỉ lát sau đã thấy ngáy khò khò.



Triệu Lương Trạch nhanh chóng khởi động xe, phóng thẳng tới điểm dừng chân của bọn họ.



Hoắc Thiệu Hằng đặt khuỷu tay trên cửa xe, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt sâu lắng trầm mặc, nhìn khung cảnh lao vút qua bên ngoài, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?



Các nhiệm vụ ở Cộng hòa Séc đều thực hiện rất dễ dàng, nhưng ở Áo lại vô cùng khó khăn, giống như bọn họ đã bị người khác nhìn thấu tất cả vậy. Mỗi lần, bọn chúng đều hành động trước một bước khiến họ rơi vào tình thế nguy hiểm.