Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 115 : Khí chất vương giả

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Bốn người trở về khách sạn mà Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đang ở, nhưng không lên phòng.



Một mình Triệu Lương Trạch lên để thu dọn hành lý, thanh toán và rời đi.



Bây giờ họ cần phải tìm ngay một nơi ở mới.



Bốn người lái xe quanh thủ đô Vienne của nước Áo, cuối cùng tiến vào Resort Steigenberger, khách sạn cao cấp nhất của nơi này.



Đương nhiên họ sẽ phải cải trang lại một lần nữa.



Vết ngụy trang trên mặt được lau sạch sẽ, bộ rằn ri trên người cũng được thay ra rồi.



Hoắc Thiệu Hằng mặc một chiếc áo vest thường ngày màu xanh đen rất vừa người, cúc áo để buông, lộ ra chiếc áo phông cotton Ai Cập màu xanh nhạt, kết hợp với quần thường rộng rãi. Thế nhưng, khi mặc trên người anh lại toát ra khí chất như đang mặc vest lễ phục vậy.



Đẩy cửa xe bước xuống, tuy Hoắc Thiệu Hằng đeo kính đen nhưng vẫn có thể thấy được những đường nét khôi ngô cực phẩm trên khuôn mặt điềm tĩnh của anh.



Một tay anh đút túi quần, một tay buông xuống bên người, tay áo được xắn lên để lộ ra chiếc đồng hồ Hybris Mechanica của Jaeger Le Coultre. Kết cấu phức tạp nhưng hết sức thanh lịch của mặt đồng hồ khiến cho chiếc đồng hồ cơ minute repeater siêu mỏng này trở nên cực kỳ phù hợp với khí chất vừa cao ngạo vừa bí ẩn của Hoắc Thiệu Hằng, tưởng chừng như được làm riêng cho anh vậy.



Anh vừa bước vào cửa khách sạn, nhân viên khách sạn đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc đồng hồ, ánh mắt sáng hẳn lên.



Có thể thoải mái đeo một chiếc đồng hồ có giá mười triệu đô trên cổ tay như vậy, thân thế của người này, hẳn cũng chẳng kém gì các vương tử châu Âu.



Hoắc Thiệu Hằng rút thẻ đen của mình ra, Triệu Lương Trạch lập tức tiến lên làm người phiên dịch, đặt hai căn phòng sang trọng xa hoa bằng tiếng Đức.



Phong thái của họ khiến cả khách sạn kinh ngạc.



Đích thân Phó Giám đốc khách sạn ra mặt giúp họ làm thủ tục nhận phòng, dẫn họ tới dãy phòng sang trọng tiện nghi bậc nhất của khách sạn, từ trong phòng ngủ có thể chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp phong cảnh của thủ đô Vienne.



Từ đầu đến cuối, Hoắc Thiệu Hằng im lặng không nói năng gì, hai tay đút túi quần, đứng bên cửa sổ trầm mặc nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Trên màn hình máy tính của họ hiện lên hình ảnh của Âm Thế Hùng.



"Tiểu Trạch, các cậu vẫn ổn chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?" Âm Thế Hùng vừa nhận cuộc gọi, đã vội hỏi liến thoắng.



Triệu Lương Trạch cười với anh ta, "Không sao, chúng tôi không sao cả? Cậu coi thường chúng tôi quá đấy."



Hai người nói với nhau vài câu, Triệu Lương Trạch lại hỏi thăm tình hình của Cố Niệm Chi.



"Đại Hùng, Niệm Chi thế nào? Đã quen chưa? Không phải nói là ra nước ngoài làm thực tập sinh sao? Sao lại tới học ở Viện đại học Harvard vậy?"



"Chuyện này à, tôi cũng không rõ lắm, để tôi gọi Niệm Chi hỏi xem." Âm Thế Hùng ghé sát đầu nhìn, "Hoắc thiếu có ở đó không? Muốn nói chuyện với Niệm Chi không?"



Triệu Lương Trạch quay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng.



Hoắc Thiệu Hằng lặng im, nhìn đồng hồ, "Bây giờ ở bên Mỹ là mấy giờ?"



"Có lẽ là một giờ trưa?" Triệu Lương Trạch tra múi giờ.



"Không cần đâu, để Niệm Chi ngủ đi." Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nói, đứng dậy đi vào phòng tắm.



Lúc ấy Âm Thế Hùng đã chạy đi gọi Cố Niệm Chi rồi.



"Niệm Chi! Niệm Chi! Hoắc thiếu! Hoắc thiếu gọi video tới kìa!"



Cố Niệm Chi vừa định chợp mắt, nghe thấy Âm Thế Hùng nói Hoắc Thiệu Hằng gọi video tới, tỉnh ngủ hẳn, bật phắt dậy, chỉ mặc một chiếc áo phông đen dài chạy đi.



Chiếc áo phông đen cô đang mặc dài đến bắp đùi rộng thùng thình, để lộ ra đôi chân dài thon thả trắng nõn nà.