Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 152 : Anh nhớ em
Ngày đăng: 16:29 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Từng giây từng phút trôi qua, Cố Niệm Chi đã gọi suốt hai tiếng đồng hồ nhưng điện thoại vẫn không kết nối được
Buổi trưa, Triệu Lương Trạch nấu cơm xong liền gọi Cố Niệm Chi ra ăn.
Cô cắn đũa nhìn thức ăn trên bàn, cá khô chiên thơm phức, tôm nhồi tỏi bỏ lò, salad rau chân vịt lạnh, còn có canh sườn ngô nữa, tất cả đều là những món khoái khẩu của cô, nhưng cô thực sự không có chút khẩu vị nào.
"... Anh Tiểu Trạch này, lúc nãy anh gọi điện cho chú Hoắc đúng không?" Cố Niệm Chi rũ mắt xuống, buồn bã gắp một ít rau chân vịt bỏ vào trong bát.
Triệu Lương Trạch "ừm" một tiếng, "Đương nhiên rồi, bởi vì anh có thông tin cần báo cho Hoắc thiếu mà."
"Ừm." Cố Niệm Chi lại càng cảm thấy không có khẩu vị hơn.
Rõ ràng có thể nghe điện thoại, nhưng lại cố tình không nghe điện thoại của cô.
Thế mà lại còn nói với cô rằng số điện thoại kia rất ít người biết, chỉ cần cô gọi đến nhất định anh sẽ nghe nữa chứ.
Lừa đảo, lừa đảo, toàn là lừa đảo thôi...
Nước mắt của Cố Niệm Chi chực trào ra nơi khóe mắt nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén, buông bát đũa xuống rồi nhanh chóng quay người đi, vội vàng ném lại một câu: "Em không đói, hôm nay em không ăn đâu, em còn nhiều bài tập chưa làm, em đi thư viện làm bài đây."
Nói xong, cô lao nhanh vào phòng mình, sầm một tiếng đóng chặt cửa, che mặt dựa vào cửa, cố gắng kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Cố Niệm Chi chợt vang lên khiến lòng cô khấp khởi mừng thầm.
Mặc dù không phải là tiếng chuông cô đã cài đặt riêng cho số điện thoại đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng nhưng nhỡ đâu chú Hoắc đổi số điện thoại thì sao?
Cô kích động móc điện thoại ra, chưa kịp nhìn rõ màn hình đã vội vàng bắt máy, "Alo?!"
"Niệm Chi à?" Là giọng của Mai Hạ Văn, "Phải em không?"
Cố Niệm Chi cũng không diễn tả nổi cảm giác trong lòng cô bây giờ là như thế nào nữa.
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng giọng nói dịu dàng của Mai Hạ Văn lại có tác dụng chữa lành thật kì diệu.
Cùng lúc đó, Hoắc Thiệu Hằng cùng các thành viên tổ B Cục tác chiến đặc biệt Quân khu sáu đã bay đến sân bay của Sở Mật vụ ở Đế Đô.
Dưới bầu trời xanh của Đế Đô, một chiếc trực thăng Mi-26 cỡ lớn xoay cánh quạt ầm ầm, chuyển động vài vòng trên không rồi vững vàng hạ cánh xuống sân bay.
Hoắc Thiệu Hằng đã dẫn theo bốn mươi thành viên tiến hành nhảy dù đáp đất trước, sau đó đi đến trước cửa phòng làm việc riêng ở tầng hai mươi bảy của Sở Mật vụ
Hoắc Thiệu Hằng dùng chân đá văng cửa, lớn giọng nói, "Giơ tay lên! Cục tác chiến đặc biệt, hành động!"
Mọi người trong phòng lập tức giơ hai tay lên, phẫn nộ nhìn về phía anh.
Một người lớn giọng hỏi, "Các người muốn làm gì?! Đây là phòng làm việc của Phó Giám đốc Sở Mật vụ! Ai dám làm loạn ở đây?!"
Hoắc Thiệu Hằng cầm một khẩu súng tiểu liên M16 trong tay, lên đạn lách cách một tiếng, bước chân nặng nề bước ra từ sau lưng đội viên của mình cất tiếng hỏi, "Bạch Dư Sinh đâu? Gọi ông ta ra đây!"
Bạch Dư Sinh là một trong những Phó Giám đốc của Sở Mật vụ Đế Quốc, được phân công quản lý hệ thống tình báo Mỹ.
Ông ta là bố của Bạch Sảng, chú của Bạch Duyệt Nhiên.
"Phó Bộ trưởng Bạch á?" Tất cả mọi người trong phòng quay sang nhìn nhau, "Ông ấy không ở đây."
"Không có ở đây à?!" Hoắc Thiệu Hằng phẫn nộ không kìm chế được, nhưng vẫn cố nén xuống để không gắt ầm lên, giọng nói đè nén trầm thấp: "Trong người mỗi một cán bộ của Sở Mật vụ đều có một con chip định vị do Quân khu sáu chúng tôi nắm giữ. Trừ phi người đó rời khỏi Sở Mật vụ hoặc là đã chết, bằng không con chip này không thể tháo ra được."
"... Thiếu tướng Hoắc, anh nói vậy là có ý gì?" Có người của Sở Mật vụ nhận ra Hoắc Thiệu Hằng vì thế không kìm được mà lên tiếng hỏi.
"Ý của tôi là, chip định vị của Bạch Dư Sinh thể hiện ông ta vẫn đang ở phòng làm việc, nhưng các người lại nói với tôi rằng ông ta không ở đây ư?!" Hoắc Thiệu Hằng vẫy tay ra lệnh cho thành viên của mình, "Lục soát."
Thành viên của Cục tác chiến đặc biệt lập tức lục soát mọi nơi trong văn phòng, ngay cả các ngăn tủ cũng mở ra. Cuối cùng, bọn họ phát hiện ra một con chip định vị dưới bồn hoa bên cửa sổ, đúng là chip của Bạch Dư Sinh.
Hoắc Thiệu Hằng đeo găng tay trắng, cầm lấy con chip kia, môi mím lại nói: "Bắt giữ tất cả những người ở đây, thông báo cho Lực lượng Cảnh sát quân sự tới tiếp nhận. Thông báo cho Quốc hội và Thủ tướng Chính phủ, tất cả thành viên của Sở Mật vụ ở Bắc Mỹ đã bị tiêu diệt, lệnh cho họ dừng tất cả mọi hành động tại Bắc Mỹ, toàn bộ rút lui!"
Cũng nhờ có sự nhắc nhở của Cố Niệm Chi nên anh mới có thể từ chỗ Tân Hạnh Cao - một nhân vật nhỏ bé, không đáng để mắt đến mà dần dần tra ra được Phó Chủ nhiệm Tăng Quyền của Trung tâm Nghiên cứu và Phát triển Nam Đẩu, sau đó lại tra ra được Bạch Dư Sinh, Phó Giám đốc Sở Mật vụ, người đứng sau lưng Tăng Quyền.
Vì sao người Mỹ vẫn luôn rất coi trọng Tân Hạnh Cao như vậy? Không phải vì cô ta có bản lĩnh gì cao siêu mà do sau lưng cô ta có những nhân vật vô cùng quan trọng như Tăng Quyền và Bạch Dư Sinh.