Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 153 : Em cầu xin anh

Ngày đăng: 16:29 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Bước ra khỏi tòa nhà của Sở Mật vụ, Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, sau đó chầm chậm thở dài một hơi.



Anh vội vàng đuổi tới đây, nhưng cuối cùng cũng vẫn để Bạch Dư Sinh có cơ hội trốn thoát.



Âm Thế Hùng bước tới gần, đưa cho anh điếu thuốc.



Hai người đứng dưới tàng cây cách Sở Mật vụ không xa, châm thuốc hút.



Đối với họ mà nói, hút thuốc là cách nhanh nhất để thư giãn tinh thần đang căng thẳng.



Còn chưa hút hết một điếu thuốc, Âm Thế Hùng đã nhận được điện thoại của Quốc hội và văn phòng đầu não của Chính phủ.



"Hoắc thiếu, điện thoại tìm anh, họ mời anh sang phòng họp Quốc hội." Âm Thế Hùng nghe điện thoại xong liền báo lại tin tức cho Hoắc Thiệu Hằng.



Hoắc Thiệu Hằng dập điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác ngay gần đó, quăng khẩu súng tiểu liên M16 cho Âm Thế Hùng, "Đi thôi."



...



Ba giờ sáng, Hoắc Thiệu Hằng đã đứng trên bục phát biểu trong phòng họp Quốc hội, báo cáo hành động lần này với Chủ tịch Quốc hội, Ủy ban Ngoại giao và Tình báo, đồng thời còn có cả người của cơ quan đầu não Chính phủ.



Thượng tướng Quý - chỉ huy cao nhất của quân đội nghiêm mặt dẫn theo vệ binh và thư ký công vụ ngồi ở hàng ghế cuối. Tuy nét mặt ông ta tràn đầy tức giận nhưng thực ra mục đích ông ta tới đây là để làm chỗ dựa cho Hoắc Thiệu Hằng.



Phó Giám đốc Sở Mật vụ Bạch Dư Sinh vốn có cấp bậc rất cao, hơn nữa quan hệ giữa nhà họ Bạch và các quan chức cấp cao của Đế Quốc Hoa Hạ cực kỳ phức tạp, thế lực vô cùng lớn mạnh.



Hoắc Thiệu Hằng không xin lệnh ai đã tự ý động tay động chân với nhà họ Bạch, nếu như anh không đưa ra được lý do thuyết phục, chỉ sợ rằng sẽ rất khó xử lý ổn thỏa vụ này.



Mà Hoắc Thiệu Hằng là nguồn cán bộ trẻ do Thượng tướng Quý dốc công bồi dưỡng, muốn để anh tiếp nhận vị trí chỉ huy cao nhất trong quân đội Đế Quốc Hoa Hạ, vì thế, ông ta không thể để anh xảy ra chuyện gì được.



Lúc này, thậm chí Thượng tướng Quý còn quyết định rằng, cho dù có phải liều mạng đối kháng với toàn bộ nhà họ Bạch thì ông ta cũng phải bảo vệ bằng được Hoắc Thiệu Hằng.



Hoắc Thiệu Hằng không biết tâm tư này của Thượng tướng Quý, hoặc giả có biết thì anh cũng không để ý đến.



Đối với anh mà nói, không thể tự tay đánh gục Bạch Dư Sinh, để cho ông ta chạy khỏi Đế Quốc Hoa Hạ đã là thất bại lớn nhất từ khi anh gia nhập quân đội tới nay rồi.



Hoắc Thiệu Hằng nhìn tài liệu trong tay, cùng với dữ liệu xuất cảnh mỗi tháng của Cục Hải quan Đế Quốc Hoa Hạ cung cấp mà Âm Thế Hùng vừa gửi tới, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh, "Kính thưa Chủ tịch Long, thưa các vị Thủ trưởng. Hôm nay, ngay tại đây, tôi muốn báo cáo về chuyện các cán bộ cấp cao của Sở Mật vụ đã phản bội lại đất nước."



"Cái gì?!"



"Thiếu tướng Hoắc, cậu đừng có ngậm máu phun người!"



"Bao nhiêu thế hệ nhà họ Bạch chúng tôi luôn nỗ lực vì Đế Quốc Hoa Hạ, tre già măng mọc, không biết đã hy sinh tính mạng bao người, sao Thiếu tướng lại dám bôi xấu thanh danh của người nhà họ Bạch chúng tôi như vậy chứ?!"
Thực ra như vậy là tốt nhất.



Nếu như hai người thử bên nhau nửa năm, vẫn cảm thấy không thích hợp, nửa năm sau họ sẽ chia tay, thần không biết quỷ không hay, như vậy mới là tốt nhất.



Đúng lúc đó, có người của bên quân đội tới giới nghiêm, giải tỏa hiện trường, thông báo chuyên cơ quân đội đã tới.



Mai Hạ Văn khẽ vỗ lên vai Khương Hồng Trà, "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."



"Anh không đi Mỹ nữa à?!" Khương Hồng Trà chỉ vào điện thoại của Mai Hạ Văn, "Anh cũng phải nói với người ta một câu chứ, nói không chừng cô ấy vẫn đang nóng lòng chờ anh đấy."



Mai Hạ Văn mỉm cười, cầm điện thoại nhắn tin cho Cố Niệm Chi, "Nhà anh có việc, tạm thời không đi Mỹ được, anh đợi nửa năm sau em trở về."



...



Trong lúc ăn tối, tâm trạng của Cố Niệm Chi cứ bồn chồn không yên, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì với Triệu Lương Trạch.



Triệu Lương Trạch giúp Hoắc Thiệu Hằng giải quyết chuyện rút quân của Sở Mật vụ ở Bắc Mỹ, cũng không có sức để quan tâm đến tâm trạng của Cố Niệm Chi.



Anh ta vội vàng ăn xong cơm, dặn dò Cố Niệm Chi dọn bát đĩa bỏ vào máy rửa bát, sau đó nhanh chóng trở về phòng.



Lúc này Cố Niệm Chi mới nhận được tin nhắn của Mai Hạ Văn, cậu ta nói nhà có việc, tạm thời không thể đi Mỹ, bọn họ vẫn như ước hẹn cũ nửa năm sau gặp lại.



Cố Niệm Chi thở phào một hơi thật dài, trong lòng lại không cảm thấy căng thẳng nữa. Cô chau mày dọn bát đũa thả vào trong máy rửa bát, thêm dầu rửa bát sau đó bật chế độ rửa sấy khô. Làm xong mọi việc rồi cô mới về phòng tắm rửa.



Tâm trạng của cô không tốt, dự định nằm trong bồn tắm ngâm mình để thư giãn một chút.



Cố Niệm Chi xả nước vào bồn, cho thêm dung dịch tạo bọt, cuối cùng nhỏ mấy giọt tinh chất hoa hồng, một bồn tắm ngát hương đã được chuẩn bị xong.



Cô cởi quần áo, búi tóc cao lên sau đó trùm mũ tắm vào, lúc này mới thoải mái ngâm mình trong bồn.



...



Sau khi xuống chuyên cơ, Hoắc Thiệu Hằng rời đi theo lối VIP, nhanh chóng lên xe của Cục tác chiến đặc biệt trở về doanh trại.



Suốt một buổi tối bôn ba bên ngoài, hơn nữa mấy đêm trước cũng không chợp mắt, lúc này anh cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.



Sau khi ăn tạm một ít đồ, anh dự định đi tắm rồi ngủ bù một giấc.



Trước khi đi tắm, đột nhiên anh nhớ tới số máy chuyên dụng của mình. Bây giờ anh đã quen mỗi ngày đều phải lấy ra kiểm tra một chút rồi.



Vừa mở điện thoại ra xem, Hoắc Thiệu Hằng liền nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Cố Niệm Chi...