Xin Hãy Ôm Em

Chương 228 :

Ngày đăng: 07:06 30/04/20


"Không sao đâu!" Tang Hiểu Du lắc đầu.



"Em sao rồi, sắc mặt sao cũng nhợt nhạt như vậy? Theo anh về bệnh viện, anh tìm người kiểm tra cho em!" Tần Tư Niên nhíu mày, nói rồi giơ tay định kéo cô ấy.



"Không cần!" Tang Hiểu Du né tránh, khẩn trương tìm một cái cớ: "Chỉ tại tối qua tôi ăn một ít xiên thịt cay nên dạ dày hơi khó chịu thôi!"



"Sao lại ăn mấy thứ đó!" Tần Tư Niên vừa nghe lập tức sa sầm mặt mày, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ấy, càng không nhịn được cơn giận: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sao mãi không nhớ vào đầu vậy! Dạ dày của em rất yếu, mấy đồ ăn lề đường mất vệ sinh, lắm vi khuẩn đừng có động vào!"



Tuy giọng anh ấy hơi cao vút lên nhưng sự quan tâm trong ngữ khí là không thể che giấu.



Tang Hiểu Du mấp máy môi, có điều nghĩ tới chuyện gì đó, cô ấy cúi đầu: "Tôi biết rồi, bác sỹ Tần!"



Ba chữ cuối cùng khiến sắc mặt Tần Tư Niên rất khó coi.



Gân xanh trên cổ anh ấy nổi đầy lên. Cũng may đúng lúc này có chuông điện thoại, Tần Tư Niên đặt lên tai.



Hình như có ca cấp cứu, đầu kia bảo anh lập tức qua ngay. Tần Tư Niên im lặng trầm ngâm mấy giây, cuối cùng vẫn phủi tay bỏ đi.



Nhìn cánh cửa đóng lại, Lâm Uyển Bạch thở dài: "Cá nhỏ, cậu đỡ hơn chút nào chưa?"



"Đỡ nhiều rồi!" Tang Hiểu Du gật đầu, nhìn về phía cửa chính, lẩm bẩm một câu: "Đúng thật là! Mới sáng ra đã không để cho người ta sống yên ổn! Mình nghĩ mai mình phải đi tìm nuôi một con chó Ngao Tây Tạng, gã cầm thú đó chỉ cần xuất hiện, mình sẽ thả chó cắn anh ta!"



"... Cậu nỡ à?" Lâm Uyển Bạch hỏi.



"Có gì không nỡ chứ!" Tang Hiểu Du càng nói giọng càng thấp dần.



Lâm Uyển Bạch một lần nữa thở dài, rồi dìu cô ấy quay về phòng ngủ.



Uống xong một cốc nước ấm, tinh thần tốt hơn nhiều, Tang Hiểu Du bắt đầu tra hỏi cô: "Tối qua cậu chạy đi đâu thế? Dám đi cả đêm không về, không lẽ lại ở qua đêm chỗ Hoắc tổng?"



"Không..." Lâm Uyển Bạch gượng gạo lắc đầu.



"Thật không chứ?" Tang Hiểu Du tỏ thái độ nghi ngờ.



"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ nói.



Tang Hiểu Du nhướng cao mày, chỉ vào cổ áo cô: "Tiểu Bạch, dấu hôn trên cổ đã bán đứng cậu rồi!"



Lâm Uyển Bạch cúi đầu, chỉ nhìn thấy toàn là những dấu đỏ chi chít.



Sáng nay dậy xong đi vội vã, cô cũng không kịp tự kiểm tra lại mình, chỉ khoác tạm quần áo lên người. Nhưng hôm qua Hoắc Trường Uyên điên cuồng đến mức nào, cô rõ hơn ai hết, mỗi ngóc ngách trên người cô đều bị anh hôn qua một lượt...



Giống như một con sói đói mai phục đã lâu cuối cùng cũng tìm ra đồ ăn.



Bị vạch mặt như vậy, Lâm Uyển Bạch có trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện, lại đỏ mặt tía tai.



"À, chuyện đó... Cá nhỏ, cậu đang mang thai cần nghỉ ngơi, mình cũng về phòng trước đây!"



Ấp úng nói cho xong, Lâm Uyển Bạch liền chuồn lẹ về phòng, tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.



Có điều cho dù như vậy, mùi hương nam tính trên người vẫn như hình với bóng, dường như không giảm dù chỉ một chút.



Màn vận động kịch liệt tối qua khiến cô chạm đầu xuống gối là ngủ ngay.



Quần áo đều bị giật tung hết, lồng ngực rắn chắc của Hoắc Trường Uyên như tường đồng da sắt bao trùm lấy cô. Sức vóc của đàn ông và phụ nữ bẩm sinh đã khác biệt, giãy giụa cách mấy cũng vô ích, ngược lại chỉ càng khiến cô hít thở khó khăn.



"Hoắc Trường Uyên, đừng..."



Cơ thể không ngừng bồng bềnh, từng cơn run rẩy kéo tới.



Mùi vị ái tình đã lâu không nhấm nháp lôi kéo khao khát nguyên sơ nhất của cô ra ngoài.



...



Lâm Uyển Bạch mơ màng mở mắt ra, mặt và cơ thể đều nóng rực không tưởng.



Tầm mắt khựng lại sau vài giây mới dần dần trở về thực tại. Đầu ngón chân dường như vẫn còn co quắp, cảm giác ê mỏi vẫn còn nguyên. Nghĩ tới hình ảnh trong mơ, cô xấu hổ không tưởng, cắn chặt môi.



Tay cuộn lại thành nắm đấm, cô liên tục lúc lắc đầu mấy cái.



Cho đến khi những hình ảnh ấy hoàn toàn biến mất, Lâm Uyển Bạch mới thở dốc, vén chăn ra, bước xuống giường.



Không ngờ sau khi tỉnh dậy, bên ngoài hoàng hôn đã rợp trời.



Lâm Uyển Bạch ngáp ngủ. Cùng lúc này, chuông di động vang lên. Sau khi nhìn thấy số máy hiển thị trên màn hình, cô hơi khựng lại, chần chừ một lúc lâu mới bắt máy: "Alô, cô ạ..."



"Rau cải trắng, cháu ở đâu đó?"



Trong điện thoại, giọng Hoắc Dung đầy phấn khởi, làm gì có chút yếu ớt tối qua.



Lâm Uyển Bạch mím môi: "Cháu đang ở nhà..."



"Vậy ra ngoài ăn tối đi?" Hoắc Dung cười hỏi.



Lâm Uyển Bạch nói dối: "Thôi ạ, tối nay cháu còn có việc khác..."



Ngắt điện thoại, cô thở dài một hơi. Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên ngoài im phăng phắc. Trước cửa dép lê bày ra đó, hình như Tang Hiểu Du đã ra ngoài rồi.



Cô vào bếp rót một cốc nước rồi đi ra, còn chưa kịp ngồi xuống sofa, bên ngoài đã có người gõ cửa.



"Ai đó, đến đây!"



Lâm Uyển Bạch vội đặt cốc nước xuống đi qua.




Sau khi thấy cô đẩy cửa ra, quả nhiên cánh cửa ghế lái cũng đồng thời bị đẩy ra ngoài.



Hai chân Lâm Uyển Bạch vừa chạm đất, bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên đã tới trước mặt.



"Liên quan tới chuyện tối qua..."



Liếm môi một chút, cô chủ động lên tiếng: "Tôi thật sự không quá để tâm, cũng hy vọng anh sớm quên được! Ở nước ngoài, mấy chuyện này rất phổ biến, chuyện nam nữ trưởng thành gặp nhau và quan hệ gần như là chuyện cơm bữa... À, thế nên anh đừng quá áp lực!"



Câu nói ấy rất chân thành, thậm chí cả ánh mắt cô nhìn anh cũng đầy chân thành.



Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt mày, hừ một tiếng lạnh lùng: "Em phủi tay sạch sẽ quá nhỉ!"



"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.



Ngữ khí này...



Sao nghe lại thấy có chút ai oán thế nhỉ!



Bị anh nhìn đến đầu óc tê rần, Lâm Uyển Bạch thì thầm một câu: "Tôi vào trước..."



Giống như sợ bị anh giữ tay lại lần nữa, cô bước rất nhanh, không dám ngoảnh đầu lại, đi một mạch vào trong thang máy.



...



Sau khi vào nhà, Tang Hiểu vẫn chưa về, trong nhà im phăng phắc. Lâm Uyển Bạch thay dép vô thức đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới qua lớp cửa kính. Hoắc Trường Uyên vẫn đang đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên.



Dáng vẻ đó như đặc biệt đợi xem cô đã về tận nhà chưa vậy.



Lâm Uyển Bạch vội lùi sau hai bước. Đợi khoảng mười giây sau, cô mới thăm dò ngó xuống, đúng lúc chiếc Land Rover trắng vừa sáng đèn đuôi xe phóng vút đi.



Tắm rửa xong, cũng chưa vội buồn ngủ, thấy không còn sớm nữa, cô đang định gọi điện thoại cho Tang Hiểu Du thì di động đổ chuông trước. Là một tiếng chuông báo tin nhắn rất ngắn.



Tôi và Đậu Đậu về tới nhà rồi.



Lâm Uyển Bạch đọc được dòng chữ trên màn hình: "..."



Tin nhắn này có nghĩa là gì, sao như đang báo cáo với cô quá vậy.



Do dự không biết có nên nhắn lại một tin hay không đúng lúc này di động lại đổ chuông.



Khi thấy cái tên trên màn hình không phải "Hoắc Trường Uyên", Lâm Uyển Bạch thở phào nhẹ nhõm, cô bắt máy, đặt lên tai.



Ở đầu kia là giọng nam giới dịu dàng: "Hello~"



...



Chập tối hôm sau, kết thúc buổi phỏng vấn, Lâm Uyển Bạch không về nhà ngay mà bắt xe tới thẳng một nhà hàng.



Vì là giờ ăn nên thực khách đã rất nhiều, cô nhìn ngó vào bên trong tìm kiếm.



Trên một chiếc bàn góc trong cùng, có người vẫy tay với cô, chất giọng y hệt như trong điện thoại tối qua: "Tiểu Bạch, come here!"



Lâm Uyển Bạch nhìn về phía có tiếng gọi, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng mặc bộ vest đen, thắt chiếc cà vạt màu xanh dương, ngũ quan rất tuấn tú, trên mũi là một chiếc kính viền bạc, trông rất nho nhã, học thức.



"Diệp Tu!" Cô mỉm cười đi qua, biểu cảm hân hoan: "Đúng là anh thật rồi. Tối qua nhận điện thoại em còn tưởng anh trêu em đấy. Sao anh lại tới Băng Thành?"



"Anh về đây thăm họ hàng thay bố mẹ. Trước kia anh từng kể cho em nghe đấy, bố mẹ anh cũng là người Băng Thành, còn nhớ không?"



"Vâng, em nhớ!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Diệp Tu ngoài việc là đồng nghiệp của cô ở Canada còn có thể được coi là người bạn duy nhất của cô. Tuy rằng cũng có màu da vàng như cô, nhưng khác biệt ở chỗ anh là Hoa kiều, bố mẹ đã di cư sang Canada sống từ nhiều năm trước, sau đó sinh ra anh. Có điều từ nhỏ bố mẹ đã dạy anh tiếng Trung nên anh không nhiễm quá nhiều văn hóa phương Tây.



Cũng sau khi làm bạn cô mới biết bố mẹ anh cũng là người Băng Thành. Không ngờ lại gặp được đồng hương nơi đất khách quê người nên quan hệ giữa họ càng gần gũi hơn.



Diệp Tu đẩy cao kính lên, nụ cười cũng rất hiền từ: "Anh vừa xuống máy bay trưa nay, sau khi sắp xếp xong công việc thì chỉ ngồi đợi gặp em thôi!"



"Lần này anh định thăm người thân bao lâu?" Lâm Uyển Bạch mỉm cười hỏi tiếp: "Đúng rồi, anh đi rồi phía bệnh viện phải làm sao?"



"Thời gian vẫn chưa chắc chắn. Anh đang dịp nghỉ phép, cả năm ngoái có nghỉ ngày nào đâu, cũng nên thả lỏng bản thân một chút. Còn về bệnh viện, anh giao lại cho nhân viên độc lập giải quyết!" Nói xong, Diệp Tu nghiêm mặt nhìn cô: "Tiểu Bạch, dạo này em sao rồi?"



Lâm Uyển Bạch biết đối phương định hỏi chuyện gì, mỉm cười trả lời: "Vẫn ổn ạ..."



"Còn hay mơ thấy chuyện đó không?" Diệp Tu hỏi tiếp.



Nghe xong, biểu cảm của Lâm Uyển Bạch khựng lại, cô thành thật nói: "Mấy hôm vừa về nước, em có mơ thấy hai lần, về sau thì không mơ thấy nữa..."



Diệp Tu không chỉ là bạn bè bình thường mà còn là bác sỹ tâm lý của cô.



Năm đó cô sinh con ra và để con mất ngay tại bàn mổ, rất lâu không thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý này, cần phải đi tìm gặp bác sỹ tâm lý một thời gian dài. Hai người họ cũng vì chuyện này mà thêm gắn kết, sau này phát triển thành mối quan hệ bạn bè thân thiết.



"Vậy thì tốt rồi!" Diệp Tu thả lỏng hơn một chút rồi gật đầu: "Biết em về nước, sợ em tức cảnh sinh tình, anh vốn dĩ còn rất lo cho em đấy. Bây giờ xem ra em không tệ."



Lâm Uyển Bạch mỉm cười để anh yên tâm.



Người phục vụ mang thực đơn qua, đúng lúc ấy, di động của cô đổ chuông.



Lâm Uyển Bạch rút ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ "Hoắc Trường Uyên" hiển thị trên màn hình...



~Hết chương 228~



*Tù mó rầu: "Cô thấy thanh niên này cũng rất khá, tuổi trẻ tài cao, hình như còn rất có tiếng ở nước ngoài! Cậu ấy và Rau cải trắng có vẻ rất xứng đôi. Trường Uyên, cháu thấy sao?"