Xin Hãy Ôm Em

Chương 229 :

Ngày đăng: 07:06 30/04/20


Cô co rụt ngón tay lại, ngập ngừng mấy giây cuối cùng vẫn không bắt máy.



Diệp Tu ngồi đối diện giữ vững nụ cười mỉm. Từ xưa đến nay anh ấy luôn phong độ và ga lăng như vậy, không bao giờ chủ động hỏi chuyện gì, chỉ ngồi lật giở thực đơn.



Lâm Uyển Bạch chuyển di động về trạng thái im lặng, cho đến khi màn hình chịu tối đi mới thôi.



Khi chuẩn bị bỏ vào trong túi, di động lại sáng lên lần nữa, có điều lần này không phải Hoắc Trường Uyên gọi đến mà là Hoắc Dung. Cô nhíu mày, cân nhắc đôi ba lần mới bắt máy: "Alô, cô ạ..."



"Rau cải trắng, đang ở nhà đấy à? Cô qua tìm cháu được không?" Hoắc Dung mỉm cười nói.



"Dạ không, cháu đang ra ngoài ạ..." Lâm Uyển Bạch trả lời.



"Vậy vừa hay, có muốn đi ăn cơm không?" Hoắc Dung tiếp tục hỏi cô.



"Dạ thôi..." Lâm Uyển Bạch nhìn về phía đối diện, giải thích: "Cháu đã hẹn bạn, giờ đang ăn rồi."



"Ăn ở đâu vậy?" Hoắc Dung hỏi đại.



Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời: "Ăn ở đối diện quán Tây lần trước chúng ta ngồi..."



Hoắc Dung nghe xong không nói thêm gì nữa: "Cô biết rồi, cháu ăn đi!"



Cô ngắt điện thoại xong, Diệp Tu mới mỉm cười lên tiếng: "Anh vừa gọi hai món đặc sản của quán này. Tiểu Bạch, trước kia em sống ở đây nhiều năm, em gợi ý đi!"



"Ừm, để em xem xem!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, cũng đón lấy thực đơn gọi vài món.



Gập thực đơn lại, Diệp Tu rót cho cô một cốc nước, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm chỉnh ban nãy, lúc này thêm vài phần trêu chọc: "Thường xuyên nghe em nhắc về Băng Thành, lúc nào cũng nói là món ăn quê hương ngon nhường nào. Nói gì thì nói, em cũng phải khao anh bữa này đấy!"



"Có gì đâu!" Lâm Uyển Bạch bật cười.



"Sao em cứ nhìn anh mãi thế?" Thấy cô nhìn mình suốt, Diệp Tu hỏi.



Lâm Uyển Bạch giải thích: "Ở Trung Quốc em có một người bạn, anh ấy cũng là bác sỹ. Hình như bác sỹ các anh ai cũng vậy, mặc áo blouse trắng vào hoặc lúc đang nói về bệnh tật thì đều như biến thành một người khác vậy, trên người như tỏa hào quang ấy!"



"Vậy em thích con người nào của anh hơn?" Diệp Tu vờ vu vơ hỏi.



"Đều rất tốt mà..." Lâm Uyển Bạch nhún vai.



Diệp Tu một lần nữa bật cười, nụ cười lan tràn vào tận nụ cười phía sau cặp kính.



Cả hai đều không uống rượu, thế nên tốc độ dùng bữa rất nhanh. Diệp Tu đề nghị đưa cô ra bên bờ sông đi dạo một lát, nên cả hai không lãng phí thời gian nữa, đồng loạt đứng dậy.



Tới quầy thu ngân, khi Lâm Uyển Bạch định thanh toán thì bị ngăn lại: "Anh bảo để em mời cơ mà..."



"Để phụ nữ trả tiền không phải là hành động của một người đàn ông ga lăng!" Diệp Tu khăng khăng nói.



Lâm Uyển Bạch khó xử, đành mặc kệ anh.



"Rau cải trắng!"



Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nữ quen thuộc.



Lâm Uyển Bạch quay đầu lại liền nhìn thấy Hoắc Dung xách một chiếc túi, thướt tha đi tới: "Cô giới thiệu hai vị khách nước ngoài cho Trường Uyên, vừa kết thúc buổi họp liền ra đây ăn cơm, không ngờ cháu cũng ở đây, đúng là trùng hợp thật!"



Trùng hợp sao...



Nửa tiếng đồng hồ trước, cô vừa mới thông báo nhà hàng nơi mình đang ngồi...



Lâm Uyển Bạch mím môi nhìn ra phía sau. Hoắc Trường Uyên mặc chiếc áo vest đen được cắt may thủ công, hai tay đút túi quần. Nhìn cách ăn mặc của hai người họ và hai người nước ngoài đi bên cạnh, có vẻ như đúng là họ vừa kết thúc công việc đi sang đây.



Lúc này Diệp Tu vừa thay toán xong đi tới bên cạnh cô. Hoắc Dung cũng phát hiện ra: "Rau cải trắng, cậu đây là..."



"Là một người bạn của cháu ở nước ngoài." Lâm Uyển Bạch giới thiệu.



"Chào mọi người, cháu là Diệp Tu, đây là danh thiếp của cháu." Diệp Tu rút tấm danh thiếp từ trong túi ra.



"Ồ, bác sỹ hả! Chàng trai, tuổi trẻ tài cao đấy!" Hoắc Dung đón lấy, liên tục khen ngợi, còn uể oải nói một câu: "Rau cải trắng, chẳng trách lần trước cô nói sẽ giới thiệu bạn trai cho cháu, cháu không đồng ý, hóa ra có người mới rồi!"



Bà gần như vừa dứt lời, Lâm Uyển Bạch đã cảm nhận được ánh mắt âm u của Hoắc Trường Uyên liếc qua.



"Không phải đâu ạ..." Cô muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Cô kéo Diệp Tu định đi khỏi đó: "Cô à, bọn cháu còn có việc, xin phép đi trước ạ!"



Ra khỏi nhà hàng, Lâm Uyển Bạch vẫn còn cảm thấy ánh mắt đó hiển hiện sau lưng.



Ngay cả Diệp Tu cũng bất giác giơ tay xoa xoa lên gáy, vô thức cảm thấy lạnh sống lưng.



Đánh xe đi tới bờ sông, giờ này bên sông có rất nhiều người, phía xa xa là những nhà hàng đèn đuốc sáng choang bên bờ sông. Gió sông phả vào mặt, rất lạnh nhưng cũng tạo cảm giác dễ chịu. Đi dạo khoảng nửa tiếng, uống thêm một cốc café, họ mới ra về.
Vừa đi đến trước cửa nhà vệ sinh, cái bóng cao lớn của Hoắc Trường Uyên trùm xuống phía sau. Anh đỡ lấy con trai, mặt sa sầm: "Tôi đưa nó đi!"



Bánh bao nhỏ chưa kịp giãy giụa đã bị dẫn vào phòng vệ sinh nam.



Nhìn thấy hai cánh tay nhỏ giơ về phía mình, Lâm Uyển Bạch cũng chẳng biết phải làm sao.



Lúc này Diệp Tu đi tới bên cạnh cô, cũng đánh mắt vào nhà vệ sinh nam, do dự hỏi: "Tiểu Bạch, bạn em thấy anh không mời tự đến, liệu có khó chịu không?"



Lâm Uyển Bạch nghĩ tới khuôn mặt sa sầm nào đó, ấp úng: "Không đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung..."



"Ừm!" Diệp Tu mỉm cười.



Sau khi bánh bao nhỏ đi vệ sinh xong, họ đi bộ vào trong trang viên.



Sau khi vào đại sảnh lấy cần câu, họ theo các nhân viên đi ra bờ sông. Ở đây dựng rất nhiều tán ô, ngồi trên ghế câu cá sẽ không bị nắng. Đứng cách vài mét vẫn nhìn thấy có người đang thoải mái nằm ườn ra ghế dài.



Hoắc Dung không hứng thú gì với câu cá, sau khi tới nơi cũng tìm một chỗ để nằm rồi lấy iPad ra chuẩn bị xem phim.



Cảm nhận được bên cạnh có ai đó cũng nằm xuống, bà nhướng mày: "Cháu không đi câu cá à?"



"Không câu!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng, có vẻ rất khó chịu.



"Tên Diệp Tu phải không?" Hoắc Dung không nhịn được cười, cố tình lắc đầu cảm thán: "Cô thấy cậu thanh niên này cũng khá lắm, tuổi trẻ tài cao, hình như còn rất có tiếng ở nước ngoài! Cậu ấy và Rau cải trắng có vẻ rất xứng đôi. Trường Uyên, cháu thấy sao?"



"Cháu không biết!" Hoắc Trường Uyên bực dọc.



"Nhìn qua thế này, nếu ai không biết còn nghĩ là một nhà ba người nữa!"



Thấy anh nhắm mắt lại dáng vẻ không nhìn không phiền, Hoắc Dung bỗng nhiên kêu lên: "Cháu mau nhìn đi, hình như họ nắm tay rồi!"



Bà vừa dứt lời, người nằm ghế bên đã dựng dậy, đi qua đó.



Bánh bao nhỏ ra khỏi nhà vệ sinh giống như một cái đuôi nửa bước không rời Lâm Uyển Bạch, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.



Diệp Tu đi theo thấy cô không định lấy cần câu bèn hỏi: "Tiểu Bạch, em không câu à?"



"Em không biết câu..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.



Cô không phải không có hứng thú như Hoắc Dung mà là không biết gì hết. Cô đồng ý đến đây cũng hoàn toàn là vì không muốn bánh bao nhỏ thất vọng. Thế nên cô chỉ định ngồi chơi với thằng bé, và nhìn mọi người câu cá.



"Diệp Tu, anh câu cá giỏi lắm à?"



"Cũng tạm, trước kia anh hay đi câu với bố!"



Lâm Uyển Bạch gật đầu, khen một câu: "Vậy thì anh rất lợi hại đấy!"



Diệp Tu dường như được cô khen đến ngại ngùng, ánh mắt sáng lên: "Em không biết cũng không sao, anh có thể dạy em, dễ học lắm!"



"Liệu có rất khó không?" Lâm Uyển Bạch lo mình học không nổi.



"Không đâu, dễ cực kỳ! Đầu tiên anh giúp em quấn dây câu, sau đó sẽ dạy em cách dùng cần câu!" Diệp Tu đẩy kính lên, tỉ mỉ dặn dò: "Nhưng lát nữa em câu phải hết sức cẩn thận. Em xem, trên này toàn là gai móc ngược, lỡ mà không cẩn thận bị móc vào thì không được kéo, kéo là sẽ đau đấy!"



"Ừm, em sẽ cẩn thận!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Nghĩ ra chuyện gì đó, cô vội bế bánh bao nhỏ ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh: "Đậu Đậu, con không được động vào đâu, biết không?"



"Bảo bảo ngoan lắm~" Bánh bao nhỏ cất giọng mềm nhũn.



Lâm Uyển Bạch không kìm được lòng, cúi xuống thơm nó một cái, lại thành công khiến thằng bé ngượng ngùng.



Cô không chú ý rằng, nhìn thấy cảnh ấy, đáy mắt Diệp Tu dâng lên một niềm ngưỡng mộ thoáng qua.



"Tiểu Bạch, mồi câu treo xong rồi, bây giờ anh sẽ dạy em buông câu và thu dây!" Diệp Tu làm xong các công việc chuẩn bị xong thì nói với cô.



"Vâng." Lâm Uyển Bạch đón lấy cần câu.



Diệp Tu dịch chiếc ghế về phía trước một chút, ngồi gần cô hơn, vươn dài cánh tay sang bên cạnh cô, kiên nhẫn giảng giải từng bước một: "Em nắm vào chỗ này trước, sau đó dùng tay này lắc lắc thả dây từ từ từng chút một..."



"Bịch!"



Một tiếng động bất ngờ vang lên, Hoắc Trường Uyên đập mạnh dây câu sang bên cạnh.



~Hết chương 229~



*Tù mó rầu: "Em đã quan hệ với tôi, không định chịu trách nhiệm sao?"