Xin Hãy Ôm Em
Chương 257 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
Sống lưng Lâm Uyển Bạch dựa sát vào tường, hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo thấm vào da thịt, nhưng hơi thở của cô thì chỉ thấy toàn nóng rực.
Nụ hôn của Hoắc Trường Uyên vẫn mãnh liệt như trước.
Cô hoàn toàn không phản ứng kịp, nói chi tới việc muốn giằng ra.
Đỉnh đầu hành lang là những ánh đèn hơi tối, khiến bóng của hai người họ được kéo dài hắt xuống nền nhà.
Cô mơ màng mở hai mắt ra, chỉ nhìn thấy sự xâm chiếm hừng hực trong mắt anh.
Ý thức được tiếp sau đó có thể họ sẽ xảy ra chuyện gì, Lâm Uyển Bạch giật mình choàng tỉnh. Hơn nữa cô còn nghĩ tới việc chỉ cách đúng một cánh cửa, bên trong bánh bao nhỏ đang say giấc...
Cô hoảng loạn lên tiếng ngăn cản: "Đừng..."
Hoắc Trường Uyên dừng lại, tựa trán anh lên trán cô.
Sau hai tiếng nuốt nước bọt, anh nhẹ nhàng thả cô xuống, lúc buông tay, anh còn sửa sang lại quần áo cho cô.
"Uyển Uyển." Hoắc Trường Uyên cọ cọ ngón tay lên tóc mai của cô, ánh mắt sâu xa lại như có thể chảy thành nước: "Anh sẽ không ép buộc em, cũng không giở trò lừa lọc, anh sẽ kiên trì chờ đợi tới khi bản thân em cam tâm tình nguyện."
Chuyện lần trước anh nói với Tang Hiểu Du không hề là giả dối, sau bốn năm chia cách đằng đẵng, lần này anh có sự kiên nhẫn cả đời.
Cam tâm tình nguyện ư...
Lâm Uyển Bạch thất thần nhìn anh.
Hoắc Trường Uyên rướn môi cười: "Mau vào ngủ đi!"
Lâm Uyển Bạch chậm rãi gật đầu, vặn mở cửa phòng con trai rồi dịch dần từng bước vào trong, đến cả câu chúc ngủ ngon cũng quên nói.
Suốt cả đêm ấy, cô ngủ rất bình yên.
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch đánh răng rửa mặt xong từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy bánh bao nhỏ cũng đang vểnh cái mông nhỏ lên bò xuống giường từ dưới chăn.
Hai bàn tay dễ thương dụi dụi mắt, rồi nó cất giọng non nớt gọi cô: "Uyển Uyển~"
Sao lại lén lút nghe trộm người khác nói chuyện chứ!
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, ngữ khí vẫn cứng đờ: "Hôm nay em định đi gặp anh ta, cùng ăn cơm?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Vậy Đậu Đậu phải làm sao!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt: "Em có thể đưa nó đi cùng mà..."
Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, chỉ mím môi trừng mắt nhìn cô mấy giây, sau đó rút di động trong túi quần ra, gọi cho trợ lý Giang Phóng: "Nói lại lịch trình của tôi hôm nay nào!"
Sau khi đầu kia từ tốn trình bày xong, anh càng nhăn nhó mặt mày.
"Đều không thể hủy bỏ hoặc tạm hoãn sao?"
Đầu kia, giọng Giang Phóng rất khó xử: "Hoắc tổng, việc này e là hơi khó. Đều là những buổi hẹn đã lên lịch từ trước. Hơn nữa hội chợ ký kết hợp đồng với ngân hàng Hưng Đạt đã bắt đầu sắp xếp từ tuần trước, cũng đã thông báo tới cả báo chí! Còn nữa, chủ tịch của Thịnh Huy cũng khó mà thoái thác..."
"Tôi biết rồi!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Lâm Uyển Bạch tuy không nghe rõ nội dung nhưng cũng đoán ra được đại khái. Thấy anh ngắt máy, xị mặt đứng đó, cô bất giác hỏi: "À, Hoắc Trường Uyên, anh vẫn không đi làm sao?"
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, nghĩ ra điều gì, chợt nhướng mày.
"Lát nữa đã, anh lên gác xem con trai một chút."
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cô nhìn theo bóng anh đút hai tay vào túi quần từng bước đi lên gác.
Bánh bao nhỏ ăn cơm xong trở về phòng ngủ, đang bò ra thảm chơi Lego. Bỗng có một bóng đen đổ xuống. Nó ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy papa đang cúi xuống, giơ tay xoa đầu nó vẻ hiền từ: "Đậu Đậu này."
Bánh bao nhỏ bỗng dưng hoang mang.
"Papa, sao vậy ạ..."