Xin Hãy Ôm Em
Chương 258 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
Sau khi Hoắc Trường Uyên đi làm, Lâm Uyển Bạch cũng thay quần áo dẫn bánh bao nhỏ đi ra ngoài.
Cô hẹn Diệp Tu trong một quán nướng Hàn Quốc. Thím Lý lái xe đưa hai mẹ con cô tới quán. Lúc xuống xe, Lâm Uyển Bạch chú ý thấy một nơi nào đó cực kỳ nổi bật bèn tò mò hỏi: "Đậu Đậu, trong túi quần con để cái gì vậy?"
Lúc lên xe, cô đã phát hiện ra rồi, túi quần bên phải của bánh bao nhỏ gồ hẳn lên.
"Di động ạ!" Bánh bao nhỏ rút ra một đoạn nhỏ, rồi nói với cô: "Papa đưa cho con đó!"
Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là một chiếc Smartphone.
Cô nghĩ lúc sáng Hoắc Trường Uyên lên gác xem con trai, chắc là để tặng di động chăng. Có điều lúc sinh nhật cũng không thấy anh chuẩn bị quà gì, giờ lại vô duyên vô cớ đưa di động. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò thằng bé rằng đút sâu vào trong túi, đừng để rơi mất.
Lâm Uyển Bạch nắm tay bánh bao nhỏ đi vào trong nhà hàng, có người phục vụ dẫn dắt họ đi vào trong đại sảnh.
Diệp Tu đã ngồi sẵn vào bàn. Từ xa nhìn thấy hai mẹ con họ đi về phía mình, một cảm giác sinh động mãnh liệt đập vào mắt, không chỉ mang lại sự đả kích về thị giác cho anh ấy. Kể từ sau khi biết rõ chân tướng, mọi suy đoán trong lòng trở thành sự thật, anh ấy càng nhìn càng cảm thấy thật ra hai mẹ con họ có rất nhiều điểm giống nhau...
Định thần lại, anh ấy chủ động vẫy tay: "Tiểu Bạch!"
"Diệp Tu!" Lâm Uyển Bạch mừng rỡ, rồi lập tức xoa đầu bánh bao nhỏ: "Bảo bối, chào chú đi con!"
"Chào chú Diệp!" Bánh bao nhỏ cất giọng non nớt.
Người phục vụ sau khi bưng bát đũa lên bàn, cho họ gọi đồ thì cũng rời đi.
Vẫn giống như mọi lần, Diệp Tu ga lăng rót cho cô một cốc nước ấm, cũng rót một cốc cho bánh bao nhỏ.
Lâm Uyển Bạch đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi luôn: "Diệp Tu, sao anh cũng chưa về Canada vậy?"
"Có chút chuyện xảy ra." Diệp Tu mỉm cười giải thích với cô: "Anh đang chuẩn bị lên máy bay, vốn định gọi điện tạm biệt ông bà ngoại, không ngờ người làm lại thông báo ông ngoại anh ngã ngoài vườn, phải đưa vào bệnh viện. Anh không yên tâm nên cũng ở lại xem sao!"
Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy.
Ông ngoại Diệp Tu quả thật bị ngã, có điều khi anh gọi điện thoại qua, ông đã không sao rồi. Chỉ là anh cầm vé máy bay đứng tần ngần ở cửa kiểm vé mấy giây, cuối cùng vẫn lựa chọn quay người, như cuối cùng đã tìm ra một cái cớ hợp lý để ở lại vậy...
"Thì ra là vậy!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Phải, cũng vừa hay kỳ nghỉ phép của anh chưa hết, anh muốn ở thêm bên cạnh ông bà!" Diệp Tu đẩy gọng kính.
"Ừm." Lâm Uyển Bạch cũng rất tán đồng, cũng đồng thời nhớ tới người bà đã mất của mình. Cô cảm thấy nếu có thể, vẫn nên ở bên người thân nhiều hơn, dù sao những người đã có tuổi, ở bên được lần nào là may mắn lần đó.
Lâm Uyển Bạch thấy anh bỗng dưng xuất hiện, cực kỳ sửng sốt: "Hoắc Trường Uyên, sao anh lại tới đây?"
Nếu cô nhớ không nhầm, sáng nay nghe Giang Phóng nói trong điện thoại, có vẻ như lịch trình của anh dày đặc, hơn nữa toàn là sự kiện quan trọng, không thể hoãn được.
"Qua đón em và con trai về nhà." Hoắc Trường Uyên nhìn lướt qua cô, mấp máy môi.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Tuy rằng anh chỉ nói "em" nhưng khẩu khí không khác gì nói "đón vợ và con về nhà".
"Anh không làm việc sao?" Lâm Uyển Bạch cắn môi: "Có thể gọi cho chú Lý mà..."
"Vội gì một lúc." Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.
"..." Thôi được rồi.
Hoắc Trường Uyên đi qua, thẳng thừng bế con trai lên, mở cửa xe ghế sau, đặt con lên ghế an toàn rồi quay sau nhìn cô.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy cũng do dự nhìn Diệp Tu: "Diệp Tu, tiếp theo đây anh định đi đâu, có cần đi chung không?"
"Không cần, anh bắt taxi đi được rồi, giờ này xe vắng khách lắm." Diệp Tu mỉm cười xua tay.
Trong lúc ấy, cũng đã có chiếc xe đỗ lại. Khi anh ấy mở cửa định ngồi vào thì một giọng nam giới trầm thấp vang lên.
"Anh Diệp!"
Diệp Tu khựng lại, quay đầu lịch sự hỏi: "Anh Hoắc, có chuyện gì sao?"
Hoắc Trường Uyên đặt cánh tay lên cửa xe: "Lần trước đi câu cá có vẻ như vẫn chưa đã lắm. Tôi vẫn muốn cùng anh Diệp đi một chuyến nữa. Vừa hay ngày mai tôi không có lịch trình gì, không biết anh Diệp có đồng ý không?"
"Được." Diệp Tu im lặng mấy giây rồi gật đầu đồng ý.
Chiếc xe màu trắng đánh lái vào trong sân biệt thự. Hoắc Trường Uyên từ hội chợ đột ngột bỏ đi, giờ vẫn phải quay trở lại, nhưng tận mắt nhìn thấy mẹ con họ về nhà là anh yên tâm rồi.
Lúc xuống xe, Lâm Uyển Bạch ngập ngừng hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh định hẹn Diệp Tu đi câu cá thật sao?"
"Ừm, ngày mai cùng đi." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, bỗng dưng có một cảm giác quái lạ dâng lên...