Xin Hãy Ôm Em

Chương 264 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Chiếc xe ô tô lướt đi trên những con phố New York, hai bên thi thoảng lại xuất hiện những người nước ngoài mắt xanh tóc vàng.



Lâm Uyển Bạch sắp cầm chiếc di động trong tay đến chảy cả nước ra ngoài, chốc chốc lại mím môi quay sang nhìn Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh. Anh dựa lưng ra sau ghế, ánh mắt thâm trầm nhìn xa xăm, mặt không có quá nhiều biểu cảm dư thừa.



Nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện anh hơi nhíu mày và khóe môi hơi xịu xuống.



Liếm liếm môi, Lâm Uyển Bạch ngập ngừng lên tiếng: "Hoắc Trường Uyên, anh vẫn không vui à?"



Hoắc Trường Uyên đến liếc mắt nhìn cô còn không buồn làm.



"Anh vẫn không vui..." Lần này Lâm Uyển Bạch cất giọng chắc nịch. Cô phủ tay mình lên tay anh, giọng có chút lấy lòng: "Chẳng phải ban nãy em đã giải thích với anh rồi sao, chuyện kết hôn năm xưa thật ra chỉ là một hiểu lầm, là em đồng ý giúp đỡ anh Yến Phong..."



"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ nhếch môi.



"Vậy sao anh vẫn còn xị mặt ra?" Lâm Uyển Bạch tỏ thái độ vô tội.



Cuối cùng, Hoắc Trường Uyên cũng quay mặt sang nhìn cô, có điều ánh mắt tỏ vẻ ngập ngừng định nói lại thôi, cuối cùng anh chỉ buông một câu: "Không có gì."



Làm sao cô hiểu được những suy nghĩ trong lòng anh.



Khó khăn lắm mới ném được tên nhóc bám dính kia cho chú, những tưởng sẽ được trải qua thế giới hai người. Ai ngờ Yến Phong bỗng dưng nhảy ra chen giữa. Huống hồ, bốn năm trước, có một vài chuyện vẫn còn đè nặng trong lòng...



Phía trước tài xế cho xe đi chậm dần lại. Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy tên của nhà hàng họ đã hẹn.



"Hình như tới rồi đấy!"



Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên ngồi thẳng dậy.



Lâm Uyển Bạch ngập ngừng nhìn anh, rồi không kìm được lòng: "Hoắc Trường Uyên, nếu anh không thoải mái, thật ra em có thể đi một mình..."



Vốn dĩ Yến Phong biết cô đang ở New York thì cũng chỉ rủ cô đi ăn chứ không biết họ đi chung.



"Em đừng mơ!" Hoắc Trường Uyên hằn học nhìn cô.



Lâm Uyển Bạch: "..."



Sau khi ô tô dừng hẳn, hai người họ bước xuống, Yến Phong đã đợi sẵn ngoài cửa nhà hàng.



Vì thường xuyên ở trong doanh trại, cho dù đã bốn năm trôi qua, trông Yến Phong vẫn không có gì thay đổi, hơn nữa còn có phần rắn rỏi hơn, khi cười vẫn giống như một ngọn gió xuân sau mùa đông cắt da cắt thịt.
Hoắc Trường Uyên bất ngờ ngồi sát vào cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu cắn một cái vào tai cô như trừng phạt: "Có tin tối nay anh khiến em không lết nổi ra khỏi nhà tắm không?"



"Tin..." Lâm Uyển Bạch hoảng loạn nhìn anh, bỗng nhiên mắc nghẹn.



Tối qua cô đã bị anh làm cho suýt tắc thở rồi.



Dù sao thì ở phương diện này cô tuyệt đối tin tưởng anh có năng lực nói được làm được.



Lâm Uyển Bạch xoa xoa vành tai ươn ướt dám giận không dám cãi. Yến Phong cũng quay về đúng lúc này, ngồi lại xuống ghế, vẩy vẩy tay, rồi tự nhiên rút một chiếc nhẫn trong túi quần ra đeo lên ngón áp út.



Hoắc Trường Uyên tinh mắt nhìn thấy: "Anh Yến, thế này là..."



Không phải một chiếc nhẫn bình thường, rõ ràng là nhẫn cưới.



"Tôi có thói quen rửa tay thì tháo xuống." Yến Phong thấy vậy giải thích nguyên nhân, tươi cười bổ sung thêm: "Tôi kết hôn rồi."



"Kết hôn rồi?" Hoắc Trường Uyên sững người.



"Ừm." Yến Phong gật đầu, nói tiếp: "Là cô giáo lớp mẫu giáo của con trai tôi. Chúng tôi quen nhau cũng rất lâu rồi, nhưng đầu năm nay mới kết hôn, kể ra đến giờ vẫn còn tính là tân hôn đấy! Cô ấy nhỏ hơn tôi mấy tuổi, quả thực có phần áp lực. Nhưng cô ấy rất thích con nít, đối xử với Châu Châu cũng tốt nên tôi rất may mắn!"



Lúc nói, đôi mắt Yến Phong không giấu nổi nụ cười, đó là niềm hạnh phúc trào dâng tự nhiên từ trong lòng, không phải lời giả dối.



"Em còn đi dự đám cưới đó!" Lâm Uyển Bạch tươi cười phụ họa.



Hoắc Trường Uyên nghe xong, lập tức trừng mắt nhìn cô: "Vậy sao em không kể!"



"Anh có hỏi em đâu..." Lâm Uyển Bạch vô tội chớp chớp mắt.



"..." Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật.



Kết thúc bữa cơm, ô tô đã đợi sẵn bên đường, Yến Phong tự lái xe đến đây nên cũng rút chìa khóa ra chuẩn bị đánh xe.



Khi đôi bên chuẩn bị tạm biệt, Hoắc Trường Uyên bỗng gọi giật đối phương lại.



"Yến Phong!"



~Hết chương 264~