Xin Hãy Ôm Em
Chương 265 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
Cảnh đêm New York luôn rất hoa lệ.
Nhất là khi nhìn xuống từ khung cửa sổ ban công, những dải đèn rực rỡ khiến ta đang như đứng trong giấc mộng vậy. Lâm Uyển Bạch khoanh hai tay trước ngực đứng đó nhưng không có tâm trạng thưởng ngoạn, cô liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ.
Kim giây cứ quay được một vòng, sự sốt ruột trong lòng cô lại tăng thêm một bậc.
Đồng hồ hiển thị đã sắp 12 giờ đêm, nhưng Hoắc Trường Uyên vẫn chưa quay về!
Sau khi ra khỏi nhà hàng, lúc tạm biệt, Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên gọi giật Yến Phong lại, nói là phải có qua có lại nên tìm một chỗ mời anh ấy đi uống một ly. Cô muốn đi theo nhưng bị cả hai người đàn ông từ chối, hơn nữa còn bị cưỡng ép quay về khách sạn.
Từ lúc về đến giờ, Lâm Uyển Bạch đã đứng ngồi không yên.
Hoắc Trường Uyên và Yến Phong tuy trước kia cũng coi như có quen biết, nhưng từ lúc có cô chen giữa, quan hệ giữa họ thật ra đều luôn tế nhị. Hơn nữa bốn năm trước họ còn từng vì cô mà ra tay đánh nhau.
Hai con người như vậy cùng ngồi uống rượu, sao cô có thể yên tâm được!
Trên chiếc giường phía sau có chút động tĩnh. Lâm Uyển Bạch vội vàng quay đầu lại, thấy bánh bao nhỏ ngồi dậy khỏi chăn, đôi mắt tròn to mơ mơ màng màng, nó đưa hai tay lên dụi mắt: "Bảo bảo muốn đi tè~"
Cô rảo bước tiến lên, bế bánh bao nhỏ vào trong phòng tắm.
Buổi tối cô quay về khách sạn không lâu, chú cũng đích thân đưa bánh bao nhỏ về. Từng giây từng phút trôi qua, thằng bé cũng thiếp đi từ lúc nào.
Cô lấy khăn ướt lau tay cho nó rồi bế nó nằm lại xuống gối. Trong phòng có mở điều hòa, Lâm Uyển Bạch kéo cao chăn lên một chút.
Bánh bao nhỏ thò ra ngoài đúng cái đầu, buồn ngủ ngáp một cái rất to: "Uyển Uyển, cô vẫn chưa ngủ ạ?"
"Bảo bối ngoan, con ngủ tiếp đi, mẹ sẽ ngủ sớm thôi!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
"Có phải cô vẫn đang đợi papa không?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Nghe vậy, bánh bao nhỏ không quên tranh thủ dìm bố mình: "Papa hư quá~"
"Ngủ đi con!" Lâm Uyển Bạch giơ tay vỗ về cơ thể bé nhỏ.
Bánh bao nhỏ vốn dĩ chỉ buồn tè thức giấc, nói đôi ba câu là ngủ lại ngay, chẳng mấy chốc nó đã ngặt cổ nằm ngủ, mũi phì phì tiếng thở.
Khi Lâm Uyển Bạch quay trở lại trước khung cửa sổ sát sàn cũng bất chợt nghe thấy hành lang có tiếng động.
Cô tức tốc quay người, chạy bước nhỏ ra cửa, nhìn ra ngoài qua mắt thần. Quả nhiên cô thấy Hoắc Trường Uyên đứng thẳng người ngoài cửa, có vẻ như đang rút thẻ phòng từ trong túi quần ra.
Lâm Uyển Bạch mở cửa ra, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Áo vest được anh cầm trong tay, cổ áo sơ mi cũng bị mở bung ra vài cúc, để lộ làn da cổ màu đồng. Còn đôi mắt thâm trầm kia lúc này như ngập đầy men rượu. Sau khi cửa mở, cơ thể tráng kiện đổ thẳng về phía cô.
Lâm Uyển Bạch vội dùng hai tay đỡ lấy: "Hoắc Trường Uyên, anh không sao chứ?"
"Không sao!" Hoắc Trường Uyên nhướng cao đuôi mày.
Anh mở rộng hai cánh tay, tựa cằm lên vai cô, dồn toàn bộ trọng lượng khổng lồ lên người cô.
"..." Lâm Uyển Bạch chợt sững người.
"Hôm nay bảo bảo nhìn thấy hai người len lén nắm tay, còn hôn môi!" Bánh bao nhỏ tiếp tục nói.
Lâm Uyển Bạch xấu hổ.
Vẫn bị thằng bé phát hiện rồi...
"Phải..." Cô hít sâu, cuối cùng vẫn thừa nhận, sau đó căng thẳng hỏi: "Đậu Đậu, con chấp nhận không?"
Dưới sự nín thở của cô, bánh bao nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây rồi toét miệng cười, nhào vào lòng cô: "Bảo bảo không thích người trước đó, thích Uyển Uyển~"
Câu nói này đã tỏ rõ thái độ của thằng bé.
Lâm Uyển Bạch ấm áp trong lòng, ôm chặt thằng bé, thơm liên tục.
Tới khi cô đứng dậy, phát hiện Hoắc Trường Uyên đã làm xong thủ tục, đứng ngay phía sau, đang nhìn chăm chú hai mẹ con họ.
Lúc đón lấy hành lý, Lâm Uyển Bạch len lén hỏi: "Anh nghe thấy hết rồi sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Từ ngày biết bánh bao nhỏ là con mình ở sân bay, cô luôn dành hết tình cảm cho thằng bé, mọi việc của con trai đều đích thân làm, ban đầu khiến thím Lý rảnh quá hóa hoang mang.
Tuy rằng Hoắc Trường Uyên không hỏi nhưng thật ra anh hiểu suy nghĩ của cô.
Anh biết vì sao cô không vội nhận con ngay, vì chuyện này không gấp được, tâm tư của trẻ con giờ còn rất nhạy cảm và yếu đuối, dù sao thì ban đầu, hai mẹ con họ gặp nhau khi cả hai đều không biết quan hệ giữa họ, nên cần có một quá trình.
Nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, Hoắc Trường Uyên nhẹ nhàng hôn lên tay cô: "Tới lúc chúng ta làm đám cưới anh sẽ nói sự thật với Đậu Đậu để nó gọi em một tiếng "mẹ"."
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập gật đầu, đã bắt đầu chờ đợi ngày ấy đến sớm.
Họ tới sân bay làm thủ tục check-in. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh, di động của Lâm Uyển Bạch chợt đổ chuông.
Lúc cô cầm lên, Hoắc Trường Uyên đứng sau nhìn theo: "Ai gọi cho em vậy?"
"Diệp Tu..." Lâm Uyển Bạch đành chìa nhật ký cuộc gọi cho anh xem.
Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng hậm hực từ trong mũi, sau đó nắm tay con trai sải bước đi thẳng về phía trước, cố tình để lại bóng lưng cho cô.
Anh suýt thì quên mất, giải quyết xong một Yến Phong ở New York vẫn còn một tình địch khác!
Lâm Uyển Bạch nghe xong cuộc gọi, chạy bước nhỏ đuổi theo bố con họ, bị anh nhìn một ánh mắt sa sầm.
Cô vừa lặng lẽ ngồi xuống ghế, Hoắc Trường Uyên đã đứng lên. Cô vội gọi giật anh lại: "Sắp lên máy bay tới nơi rồi, anh còn đi đâu?"
"Đi mua chai giấm!" Hoắc Trường Uyên không buồn quay đầu lại, đáp.
Lâm Uyển Bạch: "..."
~Hết chương 265~