Xin Hãy Ôm Em

Chương 270 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Lục Học Lâm vẫn ăn mặc rất thoải mái, mỗi một cử chỉ đều phong độ ngời ngời, dù đã tới tuổi này nhưng cũng không giấu nổi sự hấp dẫn.



Sau khi quay đầu lại nhìn thấy cô, ông cười rất thân thiện: "Cô Lâm, trùng hợp quá!"



"Sức khỏe của chú sao rồi ạ?" Lâm Uyển Bạch bất giác quan tâm chuyện này đầu tiên.



"Đã không sao rồi!" Nghe vậy, nụ cười của Lục Học Lâm càng đậm hơn: "Kể ra vẫn phải thành thật cảm ơn cách dân gian mà trước đó cháu chỉ, quả thực có tác dụng! Hơn nữa, gần đây chú cũng cảm thấy bụng dạ nhẹ đi nhiều, ngay cả thầy thuốc Đông y thâm niên cũng nói chú điều dưỡng tốt!"



"Không có gì đâu ạ, có ích với chú là được rồi!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười lắc đầu.



Lục Học Lâm quay đầu nhìn vào trong trung tâm thương mại, tươi cười nói: "Hình như trên này có một rạp chiếu phim, ở đây nhiều thanh niên, chắc cháu cũng cùng bạn đi xem phim phải không?"



Bị hỏi như vậy, Lâm Uyển Bạch chợt nhớ ra thân phận của đối phương.



Không chỉ là vị trưởng bối cô cảm thấy rất dễ gần, quan trọng hơn là bố của Lục Tịnh Tuyết...



"À vâng, anh ấy đi lấy xe rồi ạ..." Lâm Uyển Bạch ấp úng gật đầu.



Đang do dự không biết có nên nói rõ không, Lục Học Lâm đã một lần nữa lên tiếng: "Lại trùng hợp rồi, tài xế của chú cũng đã đi lấy xe, chú qua bên hiệu sách này mua cuốn sách!"



"Chú không chọn được cuốn vừa ý ạ?" Lâm Uyển Bạch thấy hai tay ông trống không.



"Không." Lục Học Lâm nhún vai lắc đầu, ngữ khí và biểu cảm đều có phần hụt hẫng. "Có thể vì cuốn sách chú muốn mua ít được quan tâm quá, hơn nữa thời đại cũng hơi xa xôi rồi, gần như không còn mấy người đọc, cộng thêm lại là tiểu thuyết dịch tiếng Đức, càng khó mua hơn!"



"Tiểu thuyết dịch tiếng Đức?" Nghe được câu cuối, Lâm Uyển Bạch kinh ngạc hỏi.



"Đúng vậy. Nó là tác phẩm của Heinrich Böll, một tác giả người Đức, từng đạt giải Nobel Văn học! Hơn nữa đúng thời đi học, ông còn tham gia quân đội, tham chiến trong đại chiến thế giới thứ hai, còn bị thương, từng làm lao dịch. Tác phẩm của ông rất có tính thẩm mỹ và giá trị phê phán, tuy đã qua đời nhưng vẫn được mệnh danh là "lương tâm nước Đức"!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Sau khi vẫy tay tạm biệt cô, Lục Học Lâm sải bước đi sang bên đường. Lúc ông ngồi vào trong ô tô, cô cũng quay người, chạy bước nhỏ tới bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào trong.



Thắt dây an toàn xong, cô ngập ngừng mãi không thấy xe khởi động, bèn nghiêng đầu hỏi: "Hoắc Trường Uyên, chúng ta không đi sao?"



"Cuối cùng cũng chịu về rồi à?"



Ngữ khí có cần ai oán vậy không.



Lâm Uyển Bạch thấy anh xị mặt, không nhịn được cười, nói: "Em trùng hợp nhìn thấy chú Lục đứng trước hiệu sách, thế nên tới chào hỏi, nói chuyện mấy câu!"



"Sao em không giả vờ không thấy?" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng lạnh lùng.



"Như vậy thì bất lịch sự quá rồi..." Lâm Uyển Bạch tỏ thái độ vô tội.



So với mấy lần gặp trước, Lục Học Lâm luôn thân thiện chào hỏi cô, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi cô chủ động đi qua.



Hoắc Trường Uyên liếc xéo: "Em quên ông ấy là ai rồi à?"



"Em biết mà..." Lâm Uyển Bạch chớp mắt.



"Biết mà em còn chạy tới chào hỏi!" Hoắc Trường Uyên bắt đầu trừng mắt với cô.



~Hết chương 270~