Xin Hãy Ôm Em
Chương 271 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
"Tuy rằng về sau em biết quan hệ cha con giữa chú ấy và Lục Tịnh Tuyết, nhưng chú ấy là chú ấy, Lục Tịnh Tuyết là Lục Tịnh Tuyết, em không định vơ đũa cả nắm!" Nói xong, Lâm Uyển Bạch lại không nhịn được, bổ sung thêm mấy câu: "Hơn nữa cảm giác chú Lục mang tới cho mọi người rất gần gũi, sau mấy lần tiếp xúc, em cảm thấy chú ấy là người rất có sức hấp dẫn riêng, cũng rất dễ gần!"
Ban đầu khi biết thân phận của đối phương, cô cũng cố gắng hết sức để né tránh sự tiếp xúc.
Nhưng qua mỗi lần gặp gỡ, cảm giác Lục Học Lâm mang lại cho người ta lại khiến cô không sao ghét nổi. Nhất là câu nói cuối cùng của ông vừa rồi, hoàn toàn không vì quan hệ giữa cô và Hoắc Trường Uyên mà mặt nặng mày nhẹ, ngược lại còn rất thấu hiểu, cô càng thêm chắc chắn về phong độ và nhân cách của người này.
Hoắc Trường Uyên đang cho xe nổ máy, nghe thấy câu này của cô, lại đột ngột phanh gấp.
Lâm Uyển Bạch đổ cả người về trước, suýt chút nữa thì đập trán vào xe, cũng may cô kịp thời nắm chặt tay vịn hai bên ghế.
Chất giọng nguy hiểm của Hoắc Trường Uyên từ bên cạnh vọng sang: "Khen xong chưa!"
"Khen xong rồi..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Thấy anh lại chuẩn bị cho xe chạy, nhớ tới chuyện lúc trước khi còn mất trí nhớ họ cùng từng bàn luận vấn đề tương tự về chuyện này, cô khóc dở mếu dở nói: "Hoắc Trường Uyên, không phải anh thật sự nghĩ khẩu vị của em nặng cỡ đó chứ! Ông ấy là bố của Lục Tịnh Tuyết, em chỉ coi như một vị cha chú thôi!"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên lại hậm hực nói một câu: "Chẳng phải trước kia em cũng thích Yến Phong đấy sao, anh ta cũng lớn hơn em rất nhiều tuổi mà!"
"..." Lâm Uyển Bạch nín lặng.
Chiếc xe đi men theo bờ sông, gió mát thổi vào trong xe, khiến người ta có cảm giác thư thái.
Mà lúc này trời đã tối hẳn, trên cây cầu xa xa và bờ sông bên kia, ánh đèn đã rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Lâm Uyển Bạch vẫn âm thầm quan sát sắc mặt của anh, thấy anh từ đầu tới cuối mặt xưng mày xỉa, cô bất giác giơ tay chọc chọc vào người anh.
Thấy anh bơ mình, cô lại chọc tiếp.
Cuối cùng anh cũng có phản ứng, hung hãn trừng mắt nhìn cô. Cô không sợ hãi, ngược lại còn buồn cười, nhớ lại những lời anh nói lần trước ở sân bay, cô cố tình làm nũng: "Hoắc Trường Uyên, có cần đỗ xe lại phía trước mua lọ giấm không~"
Lâm Uyển Bạch sắp áp mặt xuống thảm tới nơi, chỉ liên tục lẩm bẩm trong lòng.
Không nghe thấy gì, tôi không biết gì hết!
Thấy người nhân viên đưa thẻ phòng qua, cô vớ lấy rồi rảo bước đi nhanh về phía thang máy.
Thang máy đi lên từng tầng, cô cầm chắc tấm thẻ nóng rực, bắt đầu nản, thậm chí hối hận thà qua bên bờ sông xe chấn còn hơn...
"Reng..."
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Hoắc Trường Uyên rút máy ra, nhìn thấy tên người gọi thì hơi nhíu mày, bắt máy rồi hỏi: "Thím Lý, có chuyện gì vậy?"
Tuy rằng qua điện thoại, nhưng sao thím Lý không đọc được cảm xúc của anh, ấp úng hồi lâu, cuối cùng dè dặt nói một câu: "À thì... Cậu à, có thể để cô Lâm nghe điện thoại không?"
Hoắc Trường Uyên bèn đưa máy cho cô.
Lâm Uyển Bạch nghi hoặc đón lấy: "...Alô?"
"Cô Lâm à, tối nay cô và cậu thật sự không về nhà sao?" Thím Lý hỏi.
"À, chúng cháu..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập muốn đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Có điều cô còn chưa nói xong, thím Lý đã năn nỉ: "Tiểu thiếu gia đến giờ vẫn chưa chịu ngủ, tôi dỗ mãi rồi, đọc hết các loại truyện cho nó nghe, nhưng nó vẫn không ngủ, kiên quyết đợi cô về mới được..."
~Hết chương 271~