Xin Hãy Ôm Em
Chương 272 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
"Được, tôi biết rồi..."
Ngắt điện thoại, Lâm Uyển Bạch dè dặt nhìn về phía Hoắc Trường Uyên.
Âm lượng cuộc nói chuyện được giảm xuống khá thấp nhưng hai người họ lại đứng quá gần. Cô biết anh chắc chắn đã nghe được hết những gì thím Lý nói rồi, bằng không, nét mặt anh đã chẳng căng thẳng trong giây lát.
Lâm Uyển Bạch cũng rất vô tội. Cô đưa trả di động cho anh: "À, Hoắc Trường Uyên này..."
Hoắc Trường Uyên giật phắt lấy, đút ngay vào túi quần.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy rõ sắc mặt anh còn đen hơn ban nãy vài phần. Cô bấm bùng đưa tay nắm lấy tay anh, rồi khẽ khàng lắc lắc.
Hoắc Trường Uyên mím chặt môi, im lặng vài giây sau đó lẳng lặng quay người sai bước đi ra ngoài khách sạn.
Thấy vậy, cô cũng vội vàng chạy bước nhỏ bám theo.
Khi tới quầy lễ tân, Lâm Uyển Bạch đưa trả lại thẻ phòng: "Thành thật xin lỗi, e là chúng tôi phải trả phòng..."
Dọc đường trở về biệt thự, cô không dám nói câu nào, cố gắng hết sức không vuốt râu hổ. Cuối cùng chiếc Land Rover cũng đỗ vào trong sân, cả hai lần lượt cởi bỏ dây an toàn và bước xuống xe.
Lâm Uyển Bạch thấy biểu cảm trên gương mặt anh vẫn rất đáng đấm, vội vàng bám đuổi theo, khoác cánh tay anh: "Hoắc Trường Uyên, anh đừng như vậy, sau này đâu phải không còn dịp nào khác..."
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên bất mãn hừ một tiếng.
"Cười lên cái nào!" Lâm Uyển Bạch cố gắng dỗ dành anh.
"Hờ hờ..." Hoắc Trường Uyên cười hai tiếng không nóng không lạnh.
Lâm Uyển Bạch xoa xoa hai cánh tay, thà đừng cười còn hơn, lạnh quá đi mất...
Vào trong biệt thự, đèn trên gác bật sáng, họ thay giày rồi lần lượt đi lên tầng.
Lâm Uyển Bạch đi thẳng vào phòng con trai. Bánh bao nhỏ đang nằm nghiêng trên tấm thảm cạnh cửa sổ, vắt vẻo cái chân nhỏ xíu, đang dùng ngón tay móc móc ngón chân mình. Còn thím Lý thì ngồi ngay bên cạnh thằng bé, xếp chồng xung quanh mấy quyển truyện cổ tích, đọc đến khản cả giọng.
"Uyển Uyển~"
Bánh bao nhỏ vâng vâng hai tiếng chắc nịch.
"Uyển Uyển, ngủ ngon~"
Ngáp một cái thật to, bánh bao nhỏ nhắm chặt mắt vào.
Lâm Uyển Bạch ngơ ngác bước xuống giường, do dự đáp lại: "Con ngủ ngon nhé..."
Tắt đèn đóng cửa, Hoắc Trường Uyên dắt tay cô trở về căn phòng ngủ ngay bên cạnh.
Lâm Uyển Bạch có ngốc cách mấy cũng hiểu ra có chuyện gì. Trước đó khi họ vừa về, bánh bao nhỏ vẫn còn mắt sáng rực đợi cô cùng mình đi ngủ. Kết quả Hoắc Trường Uyên vừa vào tắm cùng nó một lúc, khi ra nó đã chủ động muốn ngủ một mình.
Cô kéo tay anh: "Hoắc Trường Uyên, anh đã dùng cách gì vậy?"
"Gì cơ?" Hoắc Trường Uyên giả vờ không hiểu gì.
"Đậu Đậu đó!" Lâm Uyển Bạch sốt ruột, cực kỳ tò mò muốn biết: "Nhất định là anh rồi, nếu không sao Đậu Đậu tự dưng lại đòi ngủ một mình chứ! Anh rốt cuộc đã dùng cách gì?"
"Người khôn ắt có diệu kế!" Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày, cực kỳ đắc ý.
Lâm Uyển Bạch lại càng thêm hiếu kỳ, nhưng anh nhất quyết không nói cho cô biết.
Về sau cô vẫn tiếp tục gạn hỏi, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng vác cô lên vai, đi thẳng về phía giường lớn.
Anh ném cô xuống, bắt đầu cởi quần áo của cô như hổ đói.
"... Còn chưa tắm mà!"
Lâm Uyển Bạch chống tay lên ngực anh, run rẩy nhắc nhở.
Nói ra xong, cô lập tức hối hận. Quả nhiên, một giây sau Hoắc Trường Uyên đã lại vác cô lên, đi thẳng vào trong phòng tắm, đến cửa còn không buồn đóng. Tiếng nước chảy và tiếng ngâm nga của cô đồng thời vang lên...
~Hết chương 272~