Xin Hãy Ôm Em

Chương 290 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Chập tối, vết thương trên bàn tay trái của Hoắc Trường Uyên có thể được tháo chỉ.



Nhìn miệng vết thương ngoằn ngoèo như một con rết, làm đứt gãy hết đường chỉ tay của anh, Lâm Uyển Bạch rất buồn: "E rằng vết sẹo này sẽ đi theo anh suốt đời!"



"Chỉ cần cứu được em, mất cả bàn tay có hề gì?" Hoắc Trường Uyên phản bác.



Nghe xong, Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.



Còn đòi mất bàn tay, sao không nói là gãy cánh tay luôn đi. Nghĩ mình là Dương Quá chắc. Mà có là Dương Quá thật thì giờ biết đi đâu tìm con thần điêu to như thế!



Trong lúc lẩm nhẩm câu nói này, Lâm Uyển Bạch bất giác ngẩng đầu lên hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh giỏi nói mấy câu ngọt ngào này từ khi nào vậy?"



Phải biết rằng, người đàn ông này tính cách bá đạo, ngay cả cầu hôn cũng nhanh gọn, quyết đoán, chưa từng nói những lời như vậy.



"Chỉ nói cho em nghe!" Hoắc Trường Uyên vuốt ve mu bàn tay cô.



Lâm Uyển Bạch cảm thấy sống mũi cay cay.



Sao cô không biết, những lời vừa rồi anh nói không phải là những lời ngọt ngào, đều là những lời thật lòng.



Lâm Uyển Bạch đổ người về phía trước, ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, dựa người vào.



Bỗng di động rung lên, Lâm Uyển Bạch giúp anh lấy di động đặt vào tay, người gọi tới là Giang Phóng.



Có vẻ như là báo cáo công việc, cuối cùng không biết Giang Phóng nói gì mà ánh mắt Hoắc Trường Uyên lạnh dần đi: "Ừm, được, cậu theo dõi sát vào!"



Sau khi anh kết thúc cuộc gọi, cô bất giác ngồi thẳng người lên một chút, nhíu mày hỏi: "Hoắc Trường Uyên, chuyện bắt cóc có phải đã điều tra rõ ràng rồi không?"



Sau khi sự việc xảy ra, Giang Phóng đã có báo cáo, hiệu quả làm việc của cảnh sát rất cao. Ngay hôm đó đã bắt gọn toàn bộ năm tên, tiến hành thẩm vấn trong Sở.



"Ừm, đã điều tra ra kẻ đứng sau sai khiến rồi." Hoắc Trường Uyên gật đầu.



Có kẻ đứng sau không phải chuyện gì kỳ lạ.



Lâm Uyển Bạch hiểu, đây không phải là một vụ bắt cóc đơn thuần. Vì khi đó cô đưa ra yêu cầu cho tiền, nhưng đối phương lại rõ ràng "cầm tiền của người ta, diệt khẩu hộ người ta". Hơn nữa cô cũng tận mắt chứng kiến, gã lùn được gọi là đại ca có gọi điện cho một người khác hỏi tiếp theo phải làm gì!



Ngước mắt lên nhìn anh, cô bỗng có một linh cảm. Cô mím môi lại: "Không lẽ... lại là người quen của chúng ta?"



"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.



"Lý Huệ."



"Lý Huệ!"



Lần này, cả hai người gần như lên tiếng đồng thanh.



Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, có được lời khẳng định của anh, cô sửng sốt vô cùng: "Thật sự là bà ta..."



Thật ra vừa rồi đó chỉ là một suy nghĩ lóe lên trong đầu.



Sau khi buột miệng nói ra, cô không ngờ đây lại chính là sự thật.



Sở dĩ cô đoán được là Lý Huệ cũng chỉ bởi dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, cô cũng gần như không còn người thân nào ở Băng Thành, bạn bè càng ít ỏi hơn, cũng không đắc tội với ai. Người ghét cô nhất, Lâm Dao Dao, hiện giờ cũng đang bị bắt.



Lúc đó đứng trước cửa Sở cảnh sát, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Lý Huệ quỳ xuống khóc lóc, lẽ nào xuất phát từ tâm lý báo thù...



Ngày bắt cóc, gã lùn gọi xong điện thoại liền ra hiệu bằng ánh mắt cho những kẻ còn lại, sau đó định làm chuyện đê tiện với cô. Cho dù không nghe được nội dung cuộc gọi, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cô cũng biết người kia dặn dò họ làm gì!



Không đơn thuần chỉ là cưỡng hiếp mà còn là cưỡng hiếp tập thể...



Nếu Hoắc Trường Uyên không tới kịp thời, hậu quả khó mà lường được.



Lâm Uyển Bạch cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.



Cô bình tĩnh lại một chút rồi hỏi: "Vậy có phải bà ta cũng sẽ bị tuyên án giống như Lâm Dao Dao?"




"Vâng, cháu nó có gương mặt rất giống bố!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười gật đầu, ngừng lại một chút mới chậm rãi nói tiếp: "Nhưng cũng có rất nhiều người nói, mẹ con tôi cũng có rất nhiều điểm tương đồng, nhất là lúc cười."



Cô không hề nói dối, lúc trước khi dẫn bánh bao nhỏ tới cửa hàng quần áo trẻ con, cô nhân viên ở đó từng nói như vậy.



"Ha..." Y tá trưởng thở hắt ra, lập tức hiểu mọi chuyện: "Cô Lâm, cô có phúc thật đấy!"



"Đúng thế, tôi cũng cảm thấy vậy!" Lâm Uyển Bạch ngượng ngùng cười.



"Tôi về phòng trước, thời gian này vất vả cho các y tá rồi!"



"Cô khách khí quá!"



Sau khi mỉm cười cúi đầu chào, Lâm Uyển Bạch cũng không ở lại thêm. Lúc quay người rời đi, cô liếc thấy biểu cảm đờ đẫn của cô gái tóc ngắn.



Không chỉ là bạn gái ư?



Đương nhiên không chỉ là bạn gái, cô còn là mẹ ruột của con trai anh!



Lâm Uyển Bạch cất bước tiến về phía trước, khóe môi cũng bất giác rướn lên.



Đây là lần đầu tiên cô mạnh dạn tuyên bố chủ quyền với người khác.



Đã thật đấy...



Sau khi trở về phòng, thím Lý đã thu dọn gần xong đồ đạc. Còn Hoắc Trường Uyên cũng đã thay quần áo, mặc một chiếc áo phông cổ tròn ngắn tay, bên dưới là một chiếc quần dài màu xám nhạt. Không còn sự nghiêm nghị trong bộ đồ vest như mọi ngày, nhưng sức hấp dẫn và sự chín chắn toát ra từ anh cũng không hề giảm.



Nhưng Lâm Uyển Bạch cũng không còn lo có ong bướm bám theo nữa.



Hoắc Trường Uyên quay người hỏi: "Làm xong thủ tục rồi sao?"



"Ừm." Lâm Uyển Bạch đáp thoải mái.



Hoắc Trường Uyên im lặng nhướng mày, phát hiện gương mặt cô không còn u ám như hôm qua, tâm trạng trông có vẻ rất ổn!



Ra khỏi phòng bệnh, thím Lý cầm túi hành lý đi phía trước, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đứng hai bên trái phải nắm tay bánh bao nhỏ đi phía sau. Cửa thang máy từ từ khép lại, khe hẹp lưu giữ lại nụ cười cuối cùng của họ khi cúi đầu nhìn con trai.



"Được rồi, cô mau từ bỏ đi!"



Trong phòng y tá, đồng nghiệp vỗ vai cô gái tóc ngắn, an ủi: "Ban nãy cô không nhìn thấy đâu, gia đình ba người ấm áp lắm! Đúng là rắc "cẩu lương" mọi lúc mọi nơi!"



Cô y tá tóc ngắn phùng mang trợn má, túm lấy hai hộp thuốc ở bên cạnh, không cam lòng, chạy ra ngoài.



Bên ngoài tòa nhà nội trú, chú Lý giúp thím Lý đặt đồ vào cốp. Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ vòng sang bên kia ngồi vào ghế an toàn. Còn Hoắc Trường Uyên thì đứng thẳng người trước chiếc Mercedes.



"Hoắc ca ca!"



Phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói.



Hoắc Trường Uyên nhíu mày quay đầu: "Cô gọi ai?"



"Đương nhiên là gọi anh rồi!" Cô y tá tóc ngắn nắm chặt tay, xấu hổ đưa hộp thuốc qua: "Hoắc ca ca, đây là thuốc tiêu viêm nhập khẩu, có tác dụng phục hồi rất tốt đối với vết thương trên tay anh! Anh cầm lấy đi, coi như một chút tấm lòng của em. Anh hiểu là được! Em rất ngưỡng mộ anh, tiện thể chúng ta có thể kết bạn wechat không, hoặc anh cho em danh thiếp cũng được!"



Đối phương phóng điện với anh, nhưng một người như Hoắc Trường Uyên sao có thể để tâm, hơn nữa anh cũng đã gặp quá nhiều.



Anh đón lấy hộp thuốc.



Sau đó, không cho cô gái kia có một giây vui vẻ, anh thẳng thừng ném nó vào thùng rác bên cạnh, hờ hững đáp: "Thuốc tôi không cần, cũng không có hứng thú nhận bừa em gái!"



Chiếc Mercedes ben lao vút đi trước mặt, cố tình để lại cả đống khói phía sau.



Cứ nghĩ một người đàn ông xuất sắc như vậy tính tình sẽ dễ chịu, cô gái ngây ra mấy giây rồi giậm chân giận dữ: "Gì chứ, tính tình khó chịu, ai thèm!"



~Hết chương 290~