Xin Hãy Ôm Em

Chương 291 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Chập tối, hoàng hôn mang màu đỏ hoa hồng.



Chú Lý dừng ô tô trước cửa tòa nhà Hoắc Thị. Sau khi bước xuống, Lâm Uyển Bạch cầm theo hộp giữ nhiệt đi vào trong.



Không cần hỏi han gì, quầy lễ tân đã có một nữ nhân viên xinh đẹp tiến lên đón tiếp cô, đưa cô vào trong thang máy chuyên dụng, sau đó suốt dọc đường hoàn toàn suôn sẻ, không có gì trở ngại.



Giờ này đã đến giờ tan ca, rất nhiều nhân viên đã thu dọn đồ đạc ra về trước, nhưng cũng có kha khá người ở lại làm thêm giờ.



Tầng trên cùng vẫn có thể nhìn thấy những người đi qua đi lại trong phòng thư ký, chỉ có điều không có cảnh nhiều người túm tụm vào bàn tán như lần trước. Tất cả sau khi nhìn thấy cô đều cúi xuống, tiếp tục tập trung làm việc.



Còn những ai giáp mặt thì đều chào cô một tiếng "cô Lâm".



Có lẽ vì đã được đặc biệt nhắc nhở.



Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên biết là ai làm chuyện này, một niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng.



"Cô Lâm!"



"Trợ lý Giang!"



Giang Phóng rảo bước đi tới trước mặt cô, sau đó cúi đầu chào và nói: "Hoắc tổng đang ở trong văn phòng, bây giờ tôi đưa cô qua!"



"Được!" Lâm Uyển Bạch rướn môi cười.



Giang Phóng đích thân đưa cô tới văn phòng của tổng giám đốc. Cửa còn mở hé chưa đóng hẳn. Hoắc Trường Uyên mặc chiếc sơ mi trắng ngồi làm việc trước chiếc bàn rộng lớn. Chiếc áo vest màu đen được vắt lên lưng ghế phía sau, cà vạt vẫn nằm ngay ngắn trên cổ anh.



Sau khi ra viện, ở nhà nghỉ thêm mấy hôm, thương tích của anh cũng đã hồi phục được bảy, tám phần.



Chí ít thì khi anh khoác bộ vest lên người sẽ không ai nhìn thấy những vết thương nữa. Có điều tay trái vẫn phải băng, vết dao rất sâu, cộng thêm thời tiết mỗi ngày một nóng nực hơn, khó mà lành lại ngay được.



"Cộc cộc!"



Gật đầu ra hiệu cho Giang Phóng rời đi, Lâm Uyển Bạch giơ tay lên gõ cửa.



Hoắc Trường Uyên vẫn đang cắm cúi tốc ký, không buồn ngẩng đầu, chỉ nói: "Vào đi!"



Lâm Uyển Bạch xách hộp giữ nhiệt đi vào, rồi quay lại đóng cửa. Trên mặt bàn xếp chồng không ít tài liệu, phải có đến ba chồng cao như một ngọn núi nhỏ. Lúc này anh đã phê duyệt xong một phần, sau khi gập lại thì tiếp tục với lấy bản thứ hai.



Cô chú ý thấy bên cạnh đặt một hộp cơm, đến giấy bọc bên ngoài còn chưa buồn gỡ ra, có lẽ đã nguội lạnh rồi.



Quả nhiên đúng như cô dự đoán, một khi bận vào anh chẳng quan tâm gì ăn uống. Bởi vì sau khoảng thời gian anh ở viện, công việc trong công ty dồn lại rất nhiều. Cô biết anh là một người cuồng công việc nên đã lo trở về việc làm việc, anh cố gắng quá khiến bản thân mỏi mệt!



Sợ anh ăn đồ ship về không đảm bảo dinh dưỡng, cô nấu sẵn bữa tối, ăn cùng bánh bao nhỏ từ sớm rồi vội vàng mang qua cho anh.



Chợt liếc thấy một chiếc hộp mới, Hoắc Trường Uyên bỗng khựng lại: "Uyển Uyển, em tới đấy à?"



"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô vòng qua bàn, rút lấy cây bút trong tay anh ra: "Em mang cơm cho anh... Đều là các món có dưỡng chất cả, anh nghỉ làm một chút đi, tranh thủ ăn lúc còn nóng rồi làm tiếp!"



Hoắc Trường Uyên mỉm cười: "Ừ."




Có điều vừa mới ngồi xuống định bắt đầu câu chuyện thì người làm gõ cửa bưng trà vào, đồng thời báo Hoắc Trường Uyên mới đến.



Nhìn thái độ quá rõ ràng ấy của Hoắc Chấn là đủ biết những gì Hoắc Chấn suy nghĩ trong lòng khác với ông. Lục Học Lâm nghiêm mặt, chuẩn bị lên tiếng: "Có điều..."



"Chú yên tâm, anh sẽ có một câu trả lời cho nhà họ Lục!" Hoắc Chấn ngắt lời ông: "Chú và em dâu, còn cả Tịnh Tuyết nữa, đều yên tâm cả đi. Hai nhà Hoắc, Lục chúng ta đời này nhất định phải làm thông gia! Bất luận người nào có ý phá hoại cũng không thay đổi được quyết tâm này!"



"Nếu lấy, vợ của con cũng chỉ có thể là Lâm Uyển Bạch." Chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên vang lên.



"Trường Uyên! Con có biết mình đang nói gì không. Chú Lục của con còn ở đây, không được phép ăn nói bừa bãi!" Sắc mặt Hoắc Chấn cực kỳ khó coi. Ông cố tình đánh mắt nhìn Lục Học Lâm, nhíu mày quát anh.



Sau khi bình tĩnh lại, ông nói tiếp: "Có những chuyện, người làm bố này quả thật đã không đúng. Nhưng chuyện hôn sự của con và Tịnh Tuyết không thể thay đổi! Con đơn phương hủy hôn ước là vô hiệu! Bố thấy con bị choáng váng đầu óc rồi, không biết mình có thân phận gì, loại phụ nữ nào cũng tùy tiện lấy về!"



"Cô ấy là mẹ của con trai con, là người con muốn sống chung cả cuộc đời này, đương nhiên phải cưới cô ấy!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày, ngữ khí không thể phản bác.



"Nghịch tử, mày thật sự muốn chọc cho bố tức chết mày mới cam lòng hay sao?" Hoắc Chấn cố gắng kiểm soát cảm xúc, khóe miệng cũng giật lên từng hồi: "Bố nói lại một lần nữa, chuyện hôn sự giữa hai nhà Hoắc Lục không thể xóa bỏ! Mày đừng quên, mày mang họ Hoắc, là con trai của Hoắc Chấn. Ngoài vinh hạnh ra mày còn trách nhiệm cần phải gánh vác!"



Từng câu từng chữ đều đang nhắc nhở anh trá hình.



Nhưng Hoắc Trường Uyên làm như không nghe hiểu, hoặc có thể nói là không chút xao động, chỉ hỏi: "Bố, bố không đồng ý, đúng không?"



"Không đồng ý!" Sao có thể đồng ý được. Ở trước mắt Lục Học Lâm, Hoắc Chấn phải cố gắng thể hiện rõ lập trường, nói những lời tàn nhẫn: "Bố không cho phép mày lấy người con gái đó, trừ phi bố chết!"



"Con kiên quyết!"



"Trường Uyên!"



Hoắc Chấn không giữ nổi sự tức giận trong lòng nữa.



Ông đập bàn đứng lên, giơ tay chỉ thẳng vào con trai, trợn trừng mắt vì giận dữ: "Bây giờ đôi cánh của mày cứng cáp rồi đúng không? Đừng quên, bố vẫn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hoắc Thị! Mọi thứ mày đang có bây giờ đều là do bố mang tới cho mày. Mày tưởng chọn đại một người là có thể làm tổng giám đốc cả một công ty sao? Đừng làm ra những chuyện khiến bố tức giận nữa, bằng không..."



Lâm Uyển Bạch khẽ nắm chặt tay lại.



Cô nghe ra được sự uy hiếp từ lời nói của Hoắc Chấn.



Cô vô thức nhớ tới bốn năm trước, hình như cũng chính vì cô, lần đầu tiên Hoắc Trường Uyên chống đối lại Hoắc Chấn, sau đó sự trừng phạt dành cho anh là mất đi chức vụ tổng giám đốc Hoắc Thị, bị điều tới một công ty nhỏ ở Lâm Thành...



Lẽ nào lịch sử lặp lại?



Gừng vẫn càng già càng cay.



Lâm Uyển Bạch không khỏi lo lắng cho anh.



Sắc mặt Hoắc Trường Uyên không thay đổi. Anh rướn môi cười, rồi nụ cười tắt dần, giọng anh vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: "Thưa bố, lần này không phải là bố đuổi con khỏi Hoắc Thị, là tự con sẽ đi."



Dứt lời, Hoắc Chấn và Lục Học Lâm, bao gồm cả Lâm Uyển Bạch đều thảng thốt.



~Hết chương 291~