Xin Hãy Ôm Em
Chương 292 :
Ngày đăng: 07:07 30/04/20
Biểu hiện của Hoắc Chấn là dữ dội nhất.
Mọi cảm xúc của ông như đóng băng lại trong khoảnh khắc, ngay sau đó, từ đáy lòng, ngọn lửa phẫn nộ bừng bừng bùng lên. Có vẻ ông giận dữ thật sự, gân xanh hằn rõ trên trán, từng sợi gân thô như chiếc đũa, ông không nói nổi một câu nào.
Hơn nữa, cơ thể cũng lảo đảo, phải chống tay vào bàn làm việc mới có thể đứng vững.
"Con tới chỉ để nói chuyện này thôi, bây giờ con nói xong rồi."
Hoắc Trường Uyên dứt lời, lập tức đứng lên.
Trong đôi mắt sâu hút của anh không có bất kỳ sự do dự và đùa giỡn nào.
Ngay cả trong ngữ khí của anh cũng không nghe một chút ngập ngừng, giống như đây là điều anh đã quyết định rất lâu, thế nên mới nói năng mạnh mẽ tới vậy.
Lâm Uyển Bạch vẫn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc thảng thốt đã bị anh nắm lấy tay, đan chặt từng ngón như mọi lần: "Uyển Uyển, chúng ta về thôi!"
Sau đó, bóng hai người họ một lần nữa biến mất khỏi căn phòng.
Qua ô cửa sổ khép hờ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ô tô nổ máy.
Họ xuất hiện và rời đi đều quá vội vã, chỉ với vài câu nói, không quá lâu nhưng lại khiến bầu không khí trong phòng sách ngưng đọng.
Chú ý thấy Hoắc Chấn đứng không vững, Lục Học Lâm vội vàng qua đỡ: "Anh Hoắc, anh không sao chứ?"
Hoắc Chấn ngồi bệt xuống ghế, một tay ôm ngực, một tay xua xua nhưng không nói được chữ nào.
Lúc này, ông đã không còn biết phải giải thích gì với Lục Học Lâm nữa.
"Ông à!"
Sau khi đi lên, Phạm Ngọc Trân vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Lục Học Lâm vội vỗ về: "Chắc chỉ là giận quá tăng huyết áp chút thôi, chị dâu, gọi bác sỹ gia đình qua xem sao ạ!"
Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng đã sớm biến mất dạng.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Cô chợt nín thở: "Anh vì em, đúng không?"
"Vì chúng ta." Hoắc Trường Uyên cầm tay cô lên, đùa nghịch trong lòng bàn tay.
"..." Sống mũi Lâm Uyển Bạch cay xè.
Tuy rằng anh nhấn mạnh hai chữ "chúng ta", nhưng đây là những gì anh phải hy sinh.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú, dường như dễ dàng nhìn thấu những suy nghĩ của cô. Anh lấy ngón tay vuốt qua mu bàn tay cô: "Uyển Uyển, những lời em từng nói, em còn nhớ không?"
"Nhớ chứ!" Lâm Uyển Bạch chầm chậm gật đầu.
Cô biết, anh muốn nhắc tới những lời lần trước cô nói khi anh đuổi theo cô từ bệnh viện về nhà.
Sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, kiên trì vĩnh viễn.
Thế nên, được như thế này là đủ rồi.
Hoắc Trường Uyên mỉm cười, những lời khác không cần nói nhiều nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm ý của đôi bên như hòa vào nhau.
"Chúng ta rời khỏi nơi này, ra nước ngoài định cư, quốc gia nào cũng được." Hoắc Trường Uyên cất giọng trầm trầm: "Nhưng mà, không thể đi ngay được, còn cần một ít thời gian. Muốn rút lui hẳn khỏi vị trí tổng giám đốc Hoắc thị còn cần giải quyết rất nhiều công việc. Xong việc rồi, chúng ta đưa Đậu Đậu đi!"
"Sao nghe cứ như bỏ nhà theo trai vậy!" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, có vẻ trầm ngâm: "Nếu là bỏ nhà theo trai thì là chuyện của hai người, nên để Đậu Đậu ở lại."
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn, sợ anh có suy nghĩ này thật, cô vội chữa lời: "À, ban nãy em nói nhầm đấy, thật ra giống cao chạy xa bay hơn!"
~Hết chương 292~