Xin Hãy Ôm Em

Chương 295 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


"Hả?" Lâm Uyển Bạch hoàn toàn ngây ngốc, không hiểu đối phương đang nói gì.



Tiêu Vân Tranh nhìn thẳng vào mặt cô, ấp ủ cảm xúc rồi mới tiếp tục lên tiếng: "Chuyện này anh đã chôn trong lòng suốt bốn năm qua, nếu anh không nói ra, có thể sẽ áy náy cả đời!"



"Lâm Uyển Bạch, anh xin lỗi!"



Bỗng nhiên anh ấy nói ra ba chữ rất trịnh trọng này.



Đây đã là lần thứ hai Lâm Uyển Bạch nghe thấy người khác nói với mình như vậy trong khoảng thời gian gần đây. Lần đầu tiên là Hoắc Chấn, bây giờ lại là một Tiêu Vân Tranh đã lâu mới gặp lại. Tiếng xin lỗi trước cô chấp nhận một cách đương nhiên, còn tiếng xin lỗi này không hiểu từ đâu mà có.



"..." Cô đứng ngây người tại chỗ.



"Bốn năm trước, vào cái đêm em thức trông linh cữu của bà ngoại, anh đã dùng thủ đoạn khiến anh Phong nhất thời ý loạn tình mê, làm một số hành động mờ ám với em. Tuy cuối cùng không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng anh đã chụp ảnh lại, từ đó mà khiến hai người chia tay!" Tiêu Vân Tranh nói tiếp.



"Anh nói gì cơ?" Lâm Uyển Bạch khó giấu được sự sửng sốt.



Tuy rằng đã rất lâu rồi, nhưng đó đều là những ký ức sâu sắc, chỉ cần nghĩ tới là sẽ xuất hiện một cách sắc nét trong đầu.



"Tình cảm của anh, năm đó em đều biết cả đấy!" Nói tới đây Tiêu Vân Tranh hơi ngừng lại, nét mặt còn phức tạp hơn cả ban nãy: "Thế nên, anh không đành lòng nhìn Tịnh Tuyết tổn thương, đau buồn, không muốn khiến cô ấy mất đi người chồng tương lai mà cô ấy yêu. Anh đã âm thầm chia rẽ hai người. Tuy rằng anh biết việc làm này là rất bỉ ổi, cũng không công bằng với em, nhưng anh vẫn làm..."



Phải, Lâm Uyển Bạch hiểu tình cảm của Tiêu Vân Tranh, anh ấy thích Lục Tịnh Tuyết.



Sau khi bị cô vô tình phát hiện ra, anh ấy cũng không hề giấu giếm, nói với cô toàn bộ bằng sự thản nhiên.



Trong những câu chữ vừa rồi của Tiêu Vân Tranh, không hề tiết lộ một chút nào về sự thật Lục Tịnh Tuyết chủ động nhờ anh ấy giúp đỡ, cố tình gánh hết trách nhiệm về mình.



"Lâm Uyển Bạch, thật sự xin lỗi, anh rất áy náy vì những việc mình từng làm. Suốt bốn năm nay, mỗi lần nhớ lại, anh đều cảm thấy rất có lỗi với em! Em coi anh là bạn bè, nhưng anh lại đâm em một dao sau lưng! Em trách anh, không tha thứ cho anh cũng là đáng thôi!" Giọng Tiêu Vân Tranh chỉ toàn áy náy, anh ấy buồn bã buông một tiếng thở dài, nhìn về phía hai người họ lần nữa, anh ấy lại cười: "Điều anh không ngờ là, bốn năm sau, hai người vẫn còn duyên phận quay trở lại với nhau. Có thể là do ông trời sắp xếp chăng, như vậy anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn trong lòng!"



Lâm Uyển Bạch bất giác nắm chặt hai tay lại.



Cô vô thức quay đầu, nhìn về phía Hoắc Trường Uyên ở phía sau.



Chỉ thấy anh nhíu mày lại rất sâu, có vẻ như cũng rất bất ngờ vì câu nói của Tiêu Vân Tranh, nhưng không hề có ý định phản bác.



Tiêu Vân Tranh thở hắt ra một hơi, nhún vai nói: "Nói ra được, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều!"




Anh bật đèn lên, đặt gối xuống sofa, tiện thể trải chăn xuống.



Trên tầng hai vẫn còn một phòng trống dành cho khách, nhưng ban nãy cô bảo anh ngủ phòng làm việc, thế nên Hoắc Trường Uyên chiều cô, cũng không suy nghĩ đi đâu khác, ngoan ngoãn làm theo.



Chỉ là đêm dài đằng đẵng, cảm giác trơ trọi một mình thật là khó chịu!



Nhất là trước đó hai người họ còn từng mây mưa một trận trên bàn làm việc này. Nghĩ tới cảnh đôi chân thon gầy của cô quặp chặt vào hông mình, đôi mắt hơi đỏ lên, bờ môi bật ra những âm thanh vụn vỡ, Hoắc Trường Uyên lại cảm thấy cổ họng hơi khô.



Anh vội cầm điều khiển, giảm nhiệt độ điều hòa đi mấy độ mới miễn cưỡng đè nén được cơn khô nóng bốc trong người.



Hoắc Trường Uyên ngồi trên ghế như một con cún bị bỏ rơi, anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi phun khói.



Còn chưa kết hôn mà, sao đã bị đuổi ra ngoài ngủ rồi...



Sau khi dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, Hoắc Trường Uyên nằm xuống nhưng chẳng thể ngủ nổi, anh bèn gọi một cuộc điện thoại.



Đầu kia bắt máy rất nhanh, hình như cũng không ngủ, hơn nữa giọng nghe xũng rất có tinh thần, bực dọc nói: "Sao hả, Hoắc tổng, nửa đêm nửa hôm không ngủ, gọi điện thoại quấy rối tôi à?"



"Bác sỹ cũng chưa ngủ à?" Hoắc Trường Uyên châm chọc.



"Ừm." Tần Tư Niên đáp.



"Trực ban hay đang ở nhà?"



Tần Tư Niên im lặng một lúc mới cất giọng khó chịu: "Trong phòng làm việc."



Thật ra căn nhà chung cư có hai phòng ngủ một phòng khách. Nhưng từ lúc Tang Hiểu Du có bầu, Tần Tư Niên đã đặc biệt chuyển một phòng thành phòng làm việc, chỉ giữ lại một phòng ngủ, anh ấy có suy nghĩ gì ai nhìn qua cũng hiểu rõ.



Nghe xong, Hoắc Trường Uyên hiểu ngay tình hình, lập tức vui hẳn, đồng thời tâm trạng cũng được cân bằng. Xem ra trong đêm dài này, người cô độc một mình trong phòng làm việc không chỉ có anh, đúng là "đồng bệnh tương liên!"



Hai người đàn ông ôm di động ngồi nói chuyện, một đêm khó ngủ cứ thế qua đi...



Hết chương 295