Xin Hãy Ôm Em

Chương 296 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Sáng hôm sau, Hoắc Trường Uyên thức dậy rất sớm.



Tối qua không kéo rèm cửa, nên bây giờ nắng mới đang rọi thẳng vào mắt. Anh vặn vẹo cái cổ rồi đứng dậy. Người anh cao, chân anh dài, một người đàn ông 1 mét 86 nằm gọn trên một chiếc sofa ngủ suốt một đêm dẫu sao cũng không thoải mái chút nào, cảm giác xương cốt như gãy rời ra rồi.



Từ trong phòng làm việc đi ra, anh phát hiện Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ đều đã thức dậy từ rất sớm.



Cửa phòng ngủ và cửa phòng con trai đều đã mở ra, bên trong nào có bóng dáng của hai mẹ con họ. Anh ôm gối và chăn trả về đúng chỗ cũ, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt và đi xuống nhà.



Trong phòng ăn, hai mẹ con họ đang ngồi trước bàn hưởng thụ bữa sáng, bầu không khí rất ấm cúng.



Hoắc Trường Uyên đi tới, lúc kéo ghế ra, cố tình tạo ra một tiếng động không hề nhỏ.



Bánh bao nhỏ đã ngẩng đầu lên khỏi bát cháo đúng như mong muốn của anh. Ngược lại, Lâm Uyển Bạch ngồi đối diện thì làm như không nhìn thấy, mắt còn không buồn ngước.



Hoắc Trường Uyên quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.



Bởi vì cô chỉ cúi mặt từ đầu tới cuối, nên anh cũng không nhìn ra được điều gì.



Tiếp theo đó, anh chú ý thấy trên bàn ăn chỉ bày hai phần quà sáng, trước mặt anh không có món gì. Cuối cùng vẫn phải là thím Lý giải vây giúp anh: "Cậu chủ, cậu đợi một chút, quà sáng của cậu, tôi sẽ làm ngay đây!"



Thím Lý đúng là phái hành động, chẳng bao lâu đã bê được đồ lên bàn.



Hoắc Trường Uyên nào có tâm trạng ăn uống. Anh dồn toàn bộ sự chú ý lên người cô: "Uyển Uyển, tối nay anh sẽ kết thúc công việc sớm, ra ngoài ăn nhé? Gần đây có một bộ phim mới công chiếu, tiện thể đi xem?"



"Em không muốn xem lắm." Lâm Uyển Bạch không ngẩng đầu lên.



"Lâu lắm không đi siêu thị rồi, vậy tối nay anh về đón em đi siêu thị mua ít đồ." Hoắc Trường Uyên tiếp tục nói.



"Không cần đâu, thím Lý mua cả rồi." Lâm Uyển Bạch vẫn không ngẩng đầu.



Hoắc Trường Uyên nhíu mày, khi định lên tiếng lần nữa thì cô đã đặt bát cháo trong tay xuống, sau đó đứng dậy: "Em ăn xong rồi, về phòng trước đây..."



"Đậu Đậu, con cũng ăn nhanh một chút. Ăn xong thì lên gác, mẹ thay quần áo cho con. Lát nữa bà cô sẽ đón con sang nhà ông nội."



"Vâng!" Bánh bao nhỏ đáp lại.



Ngay sau đó, bóng Lâm Uyển Bạch đã đi ra khỏi phòng ăn.



Hoắc Trường Uyên quay vào, bực dọc cắn một miếng màn thầu.



Bánh bao nhỏ ôm cái bát còn to hơn mặt thằng bé, húp cháo rồn rột, đôi mắt to tròn chớp chớp, sau đó bỗng dưng hỏi: "Papa, bố chọc giận Uyển Uyển ạ?"



Hoắc Trường Uyên chỉ im lặng không đáp.



Thật ra trước đó từng có một lần cô vô tình hỏi anh, lúc đó anh không nói với cô là sợ cô biết rồi sẽ giận mình, thực tế quả nhiên...



Haizz...



Sau khi nhìn thấy biểu cảm của anh, bánh bao nhỏ bỗng dương dương tự đắc: "Vẫn là bảo bảo ngoan nhất~"



Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật.



Sáng nay có một buổi họp quan trọng, không được lùi lịch, không được đến muộn, nên ăn sáng xong, Hoắc Trường Uyên cũng vội vã lái xe đi. Ngay sau đó Hoắc Dung tới đón bánh bao nhỏ. Lâm Uyển Bạch ở nhà thêm nửa ngày, đến chiều, cô cũng thay quần áo đi ra ngoài.



Cô chợt phát hiện ra, mình chẳng có chỗ nào để đi.



Hôm nay cô Hoắc Dung ở biệt thự, thế nên cô không thể đi tìm cô ấy. Nơi duy nhất có thể tới chỉ có nhà của Tang Hiểu Du.



Cũng đúng dịp hôm trước khi đi qua, Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên hình như xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, cô cũng không thể yên tâm.



Vẫn giống như lần trước, tới chung cư, cô gõ cửa rất lâu nhưng không ai mở.



Lần này Lâm Uyển Bạch không gọi điện thoại. Vào lúc cô nghĩ không có ai ở nhà thì cửa bật mở. Người mở cửa là Tang Hiểu Du, tóc tai hơi bù xù, cúc áo trước ngực cũng bật ra hai cái, hơn nữa gương mặt cũng có những màu đỏ hồng đáng ngờ.



Vượt qua Tang Hiểu Du, hình như cô nhìn thấy bóng Tần Tư Niên rảo bước đi vào phòng tắm.



"Tiểu Bạch, cậu tới đấy à!" Tang Hiểu Du vội vàng nghiêng người.



Lâm Uyển Bạch gật đầu, sau đó thay dép lê đi vào nhà. Không bao lâu sau, Tần Tư Niên cũng từ trong phòng tắm đi ra, chủ động đi vào bếp rót nước cho hai người họ.



Cô quét mắt nhìn phòng khách một lượt, không thảm hại như lần trước, nhưng trên sofa khá rối loạn, giống như trước đó từng có ai làm gì trên ấy vậy...



Lâm Uyển Bạch liếm môi, ngập ngừng hỏi: "À... mình không làm phiền chuyện tốt đẹp gì đó chứ?"



"Đương nhiên là không!" Tang Hiểu Du đỏ mặt lắc đầu.
Lâm Uyển Bạch vén chăn lên, xếp lại gối cho ngay ngắn: "Anh nằm lên giường một lát đi đã, em xuống nhà pha cho anh cốc trà gừng, uống vào để xua đi khí lạnh, nếu không đêm nay kiểu gì cũng sốt!"



Hoắc Trường Uyên mỉm cười "ừm" một tiếng, nằm xuống theo lời cô.



Khi nhìn thấy bóng dáng thanh mảnh của cô khuất sau cửa phòng ngủ, bờ môi mỏng của anh lặng lẽ cong lên.



Ừm...



Khổ nhục kế quả nhiên có hiệu quả.



Hoắc Trường Uyên uể oải nằm lên giường, dù sao cũng đã phải nằm trong phòng làm việc cô độc một đêm, lúc này được ngửi mùi hương của cô vương trên chăn gối, anh thấy thật thoải mái.



Rất nhanh, Lâm Uyển Bạch đã bê lên một cốc trà gừng.



Sợ quá cay, cô còn thêm ít đường đỏ vào trong, rồi đưa cho anh.



Hoắc Trường Uyên ngồi dậy, ngẩng đầu uống sạch không chút chần chừ. Khi đưa bát cho cô, anh không buông tay mà dùng sức kéo cô vào lòng mình.



Lâm Uyển Bạch không phòng bị, gần như ngã vào lồng ngực anh.



Cô xấu hổ đẩy ra: "Anh buông ra..."



"Không buông!" Hoắc Trường Uyên càng thu tay chặt hơn.



Lâm Uyển Bạch nép chặt vào lòng anh, sắp không thở nổi. Trong lúc giãy giụa, cô nghe thấy anh thì thầm, hôn khẽ lên tai mình: "Uyển Uyển, anh xin lỗi."



"Anh biết, tại anh không tốt, là lỗi của anh." Hoắc Trường Uyên thở dài, trong chất giọng trầm chứa đựng một sự tự trách và sầu não: "Anh cũng rất hối hận, lúc đó anh đã hiểu lầm em, đừng giận anh nữa, nhé?"



Lâm Uyển Bạch từ từ mím môi lại.



Ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, cô nhíu mày: "Hoắc Trường Uyên, em đúng là rất giận, việc khiến em giận là anh cho rằng em phản bội anh, chứng tỏ anh hoàn toàn không tin tưởng em!"



Lâm Uyển Bạch hiểu, chuyện này chỉ là một hiểu lầm.



Ác ý của người khác khiến họ phải chia tay. Ngoài sự thấu hiểu này ra, cô còn tưởng tượng được, lúc đó sau khi nhìn thấy bức ảnh ấy, anh chắc chắn không dễ chịu gì, bị cố tình dẫn dắt hiểu nhầm người con gái của mình phản bội, ngoài giận dữ còn có đau lòng.



Nhớ lại lúc đó cô phải dựa vào sức mạnh của anh mới tổ chức được xong tang lễ cho bà ngoại, lúc đó cô đau lòng khôn xiết, không hiểu sao có thể vượt qua được, vậy mà anh không tin tưởng cô.



"Không phải anh không tin em." Hoắc Trường Uyên giải thích.



Lâm Uyển Bạch đang định phản bác anh thì nghe thấy anh tiếp tục nói một câu rất khẽ: "Chỉ là anh... sợ."



"Sợ ư?" Cô bày ra nét mặt nghi hoặc.



Đồng thời cũng rất ngỡ ngàng, chữ này có thể thốt ra từ miệng anh ư?



"Phải." Hoắc Trường Uyên cúi mày, đôi mắt sâu như muốn nuốt cả cô vào trong. Lần đầu tiên anh tự "giải phẫu" mình trước mặt cô: "Mối quan hệ của chúng ta bắt đầu như thế nào, anh và em đều hiểu rõ. Sau khi kết thúc giao dịch, anh không chịu buông tay, bám riết lấy em, đề nghị hẹn hò em mới đồng ý. Nhưng từ trước đến nay anh toàn dùng những phương thức cứng rắn và ngang ngược để giữ em ở lại bên cạnh anh. Còn em thì luôn ở thế bị động đối với chuyện tình cảm này."



"Trước kia trong lòng em có Yến Phong, nếu anh không cưỡng ép em, rất có thể em đã chọn anh ta. Thế nên, đương nhiên anh sẽ sợ hãi, vì em chưa bao giờ chủ động bày tỏ tình cảm với anh, thậm chí... chưa bao giờ nói một câu thích anh."



Nói đến cuối cùng, giọng anh cần như lí nhí, còn có chút ấm ức.



Lâm Uyển Bạch ngây người ra đó.



Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có suy nghĩ ấy.



Trông anh rõ ràng rất tự tin và bản lĩnh, luôn nắm chắc phần thắng, không gì là anh không kiểm soát được, đối mặt với mọi chuyện đều ung dung bình tĩnh, vậy mà đối mặt với cô lại có một sự thiếu tự tin, hơn nữa còn là sợ hãi...



Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là cô chưa từng biểu đạt.



Từ trước đến nay, cô đã quen với tình cảm bá đạo của anh, cộng thêm tính cách của bản thân khiến cô luôn ngoan ngoãn bước theo anh, thậm chí có mấy lần anh đều chủ động nói thích cô...



Nhưng, sao anh không hiểu, cho dù anh cưỡng ép thế nào, sau khi họ kết thúc giao dịch, nếu cô không có chút tình cảm nào với anh, sao lại đồng ý hẹn hò chứ!



Lâm Uyển Bạch cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có chút chua xót nhẹ nhàng.



"Đồ khờ..."



Cô ngẩng đầu, khẽ mắng anh một tiếng.



Đây là từ trước kia Hoắc Trường Uyên thường xuyên mắng cô, vào lúc mặt anh đen lại, cô bất ngờ nói: "Em yêu anh!"



Hết chương 296