Xin Hãy Ôm Em

Chương 297 :

Ngày đăng: 07:07 30/04/20


Hoắc Trường Uyên vốn dĩ đang đen sì mặt lại, đột ngột nghe được câu nói của cô, mọi biểu cảm nhất thời sững lại đó, trông có phần khôi hài.



Ánh mắt anh hừng hực như lửa, có vẻ như đã bị chấn động bởi ba chữ quá trực tiếp này, hoặc cũng có phần không dám tin.



Anh nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng thanh âm như bị tước đoạt đi mất, không phát ra được.



Lâm Uyển Bạch biết anh định hỏi cái gì, chỉ mỉm cười, nhìn bóng mình được phản chiếu qua đôi đồng tử đen thẫm của anh. Cô lặp lại, bất chấp: "Hoắc Trường Uyên, em yêu anh."



Đây có thể là lần đầu tiên cô biểu đạt thành thật tâm ý của mình như vậy.



Sao có thể không ngượng? Mặt cô đã nóng lắm rồi, cô thẳng thừng cúi đầu vùi mặt vào lòng anh, để lộ ra hai cái tai đỏ rực.



Cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng tìm lại được giọng nói, cánh tay cứng đờ ra ôm lấy cô: "Uyển Uyển, có thể nói lại một lần nữa không?"



Thật ra không chỉ là bốn năm trước, đến tận hôm nay, tận sâu trong lòng anh vẫn còn chút sợ hãi. Tuy rằng anh chưa từng biểu lộ một chút nào nhưng cũng sợ cô vì con trai nên mới chấp nhận đến với mình một lần nữa.



Nhưng có hề gì, chỉ cần cô chịu đến bên anh. Có điều khi nghe thấy ba chữ ấy, mặt hồ phẳng lặng đã lâu trong tim anh chợt dậy sóng.



"Không nói nữa..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu không đồng ý.



Sau đó, dù anh có uy hiếp dụ dỗ kiểu gì, cô cũng không chịu nói nữa.



Lâm Uyển Bạch bị anh dùng cánh tay ôm vào lòng mạnh mẽ, lắng nghe từng nhịp đập trái tim từ hỗn loạn cho tới trầm lắng của anh, cảm giác trái tim của họ lúc này đây dường như lại sát gần nhau hơn rất nhiều.



"Ngày mai anh còn phải đi làm, anh ngủ sớm đi!"



Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên nhướng mày: "Ồ, vậy có phải ra phòng làm việc ngủ nữa không?"



"Không cần nữa..." Lâm Uyển Bạch cười khó xử.



Người đàn ông này, đúng thật là...



Được hời còn vờ vịt!



Hoắc Trường Uyên không buông cô ra ngay lập tức, mà đưa tay nâng cằm cô lên.



Lâm Uyển Bạch cũng nhắm mắt vào một cách phối hợp.



Bỗng dưng, Hoắc Trường Uyên như phát hiện ra chuyện gì, đột ngột dừng lại tất cả mọi động tác, đôi mắt thâm trầm mở to, nhìn về phía cửa ra vào.



Ý thức của Lâm Uyển Bạch vẫn còn mơ hồ, không hiểu vì sao anh tự dưng dừng lại.



Cô nhìn theo ra ngoài, bỗng thấy cánh cửa phòng ngủ chẳng biết từ lúc nào đã mở hé ra một khe nhỏ. Một cái bóng nhỏ xíu len vào, đang dùng hai bàn tay nhỏ che chặt mắt, rồi lại ti hí nhìn qua kẽ tay: "Tiếp theo đây, bố và cô có phải sắp làm chuyện xấu không?"



Bánh bao nhỏ mặc bộ đồ ngủ hoạt hình trên người, mái đầu nấm hơi xoăn cụp xuống, trông cực kỳ ngây thơ trong sáng.



"..." Lâm Uyển Bạch xấu hổ.



"Khụ... Qua đây!" Hoắc Trường Uyên cũng có vẻ thiếu tự nhiên, bèn giơ tay về phía con trai.



Bánh bao nhỏ lũn cũn chạy qua, đôi mắt to tròn hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại họ.



Chuyện "cấm trẻ con" bị phá vỡ, Lâm Uyển Bạch ngượng chín mặt. Cô né tránh ngồi sụp xuống, nắm lấy hai bàn chân của bánh bao nhỏ: "Bảo bối, sao không đi dép vào, cẩn thận bị lạnh đấy!"



"Trời ơi!" Bóng thím Lý hoảng loạn xuất hiện trước cửa, thím giải thích: "Tôi đã dỗ tiểu thiếu gia ngủ rồi, chắc nghe thấy tiếng động, biết cô Lâm về nên nó lại thức giấc đấy! Tôi đang dọn dẹp phòng tắm, không ngờ tiểu thiếu gia tự chạy ra ngoài luôn!"



Bánh bao nhỏ nghĩ cô giận papa, bỏ nhà ra đi, thế nên biết cô về đã lập tức vén chăn chạy qua.



Thím Lý tuy rằng đứng trước cửa, nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu.



Là một người có tuổi, trong phòng có bầu không khí gì bà hoàn toàn có thể ngửi ra được, hơn nữa cậu chủ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, cô Lâm mặt lại đỏ bừng, miệng sưng lên.



Tiểu thiếu gia đột ngột chạy qua thế này, chắc đã quấy rầy chuyện tốt đẹp gì đó rồi...



Lâm Uyển Bạch cũng không dám ngẩng đầu lên. Cô nhìn bánh bao nhỏ, giọng lí nhí như muỗi: "À, không sao, tối nay để Đậu Đậu ngủ với bọn cháu đi ạ..."



Nếu không để thằng bé nằm lại, chẳng phải ngầm thừa nhận câu nói tiếp theo đó họ sẽ làm chuyện xấu gì sao...



Không biết bánh bao nhỏ học được từ đâu nữa...



"Vâng!" Thím Lý đáp lại rồi vội vàng đóng cửa vào.



Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày với lời đề nghị của cô, nhưng cũng không phản đối.
Nó vốn được kẹp trong cuốn tiểu thuyết, chỉ là trước khi cho Lục Học Lâm mượn, cô đã tiện tay lấy nó ra.



Giống hệt như cuốn sách, nó cũng tồn tại rất lâu rồi.



Cho dù bên ngoài được bọc một lớp ni lông, nhưng mép cũng đã ố vàng, là kiểu kẹp sách phong cách cổ phong rất truyền thống, chỉ được trang trí bằng mấy chiếc lá phong, nhưng ở góc phải bên dưới lại có một hàng chữ nhỏ màu xanh đen được viết theo lối chữ khải.



Lâm Uyển Bạch nhớ rất rõ, lúc nhỏ cuốn tiểu thuyết này thường xuyên là cuốn sách gối đầu giường của mẹ. Tối nào bà cũng giở ra đọc, có lúc còn ngồi ngắm kẹp sách đến ngây người, lấy tay vuốt ve hết lần này tới lần khác nét chữ bên trên. Mẹ từng dạy cô viết chữ, thế nên cô dám chắc chắn đây không phải nét chữ của bà. Hơn nữa nét bút rắn rỏi, giống chữ của nam giới hơn...



Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, cầm tờ giấy A4 bên cạnh lên.



Cô đối chiếu, so sánh từng chữ một. Tuy ràng khác nhau về thời gian và độ đậm nhạt nhưng nét bút giống nhau đến kinh người.



Sống ở đời vốn chẳng tương tư.



Ngờ đâu lại tương tư, rồi khổ vì tương tư...



Nhịp tim Lâm Uyển Bạch đập hơi nhanh một chút, ban nãy chẳng qua chỉ là một suy nghĩ thoáng qua của cô.



Cô nhìn đi nhìn lại kẹp sách và tờ giấy, nhưng không giấu nổi sự thảng thốt trong lòng.



Có sự trùng hợp đến vậy sao?



Trong lúc thất thần, có bàn tay làm ấm bả vai cô.



Lâm Uyển Bạch quay đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đen, áo vest còn chưa cởi ra, cà vạt cũng còn nghiêm chỉnh, chắc anh vừa về tới nhà. Nhìn vào đôi mắt anh, cô mỉm cười.



Việc đầu tiên khi về tới nhà của Hoắc Trường Uyên dĩ nhiên là đi tìm cô.



Lúc đó thím Lý thấy cô vội vàng đi lên gác, nghĩ là cô khó chịu trong người nên nói với anh một cách tự nhiên. Biết chuyện, anh lập tức để chìa khóa xe đó, đi lên. Nhìn thoáng qua gương mặt cô, xác định không có vấn đề gì, anh mới yên tâm hơn.



Lâm Uyển Bạch không biết anh lo lắng, cười nói: "Hoắc Trường Uyên, anh về rồi à!"



"Ừm." Hoắc Trường Uyên rướn môi.



Sau một tiếng đáp bình thản, ánh mắt anh nhìn cô hơi khác lạ.



"Anh sao vậy?" Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, quan tâm hỏi: "À, có phải anh có chuyện gì phiền muộn trong công việc không?"



"Không phải." Hoắc Trường Uyên đáp khẽ sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh nghe thím Lý nói, tranh thủ lúc anh không có nhà, chú Lục chiều nay chạy tới đây?"



Nghe xong, Lâm Uyển Bạch liền hiểu ra nguyên nhân, khóc dở mếu dở giải thích: "Thế nào gọi là tranh thủ lúc anh không ở nhà, chú ấy tới trả sách thôi! Trước đó em đã nói với anh rồi mà, em cho chú ấy mượn một cuốn tiểu thuyết, hôm nay qua trả em thôi mà!"



"Chú ấy ở lại có lâu không?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.



Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Chắc đủ uống một tách café..."



"Em còn pha cafe cho chú ấy?" Hoắc Trường Uyên trừng mắt.



"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch gật đầu. Nhìn thấy mặt anh đen sì lại, cô nực cười chọc tay vào cánh tay anh: "Anh nhỏ mọn quá vậy!"



Hoắc Trường Uyên mặt căng ra, ngữ khí cũng trở nên cứng đờ: "Em chỉ được pha café cho mình anh uống thôi!"



Lâm Uyển Bạch mỉm cười, lúc này anh như một đứa trẻ con ấu trĩ, phát huy bản năng chiếm hữu của mình vậy.



Hết cách, cô đành dỗ anh như dỗ bánh bao nhỏ, thủ thỉ dịu dàng xoa dịu: "Được rồi, chỉ pha cho mình anh thôi! Em và Đậu Đậu không ai được uống, như vậy được chưa nào?"



"Ừm." Hoắc Trường Uyên miễn cưỡng chấp nhận.



Anh nắm tay cô hơi mạnh một chút, kéo cô sát vào lòng, thì thầm: "Ban nãy lúc anh vào đây, em đang ngẩn người nghĩ gì vậy?"



"Có gì đâu..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.



Hoắc Trường Uyên nhìn xuống, thấy cô đang đút cuốn tiểu thuyết vào tủ.



Lai lịch của nó anh biết từ lâu. Anh cúi xuống nhìn cô, suy tư vài giây: "Sắp đến ngày giỗ mẹ em rồi nhỉ?"



Lâm Uyển Bạch sững sờ.



Hình như vào bốn năm trước, lúc quan hệ giữa họ còn là giao dịch, cô từng nói cho anh biết một lần, không ngờ một chuyện nhỏ như vậy, anh vẫn nhớ...



Hết chương 297