Xin Hãy Ôm Em

Chương 318 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Vừa mở ra, Lâm Uyển Bạch liền sửng sốt.



Bên trong không phải thứ gì khác, là giấy tờ ba căn nhà ở nước ngoài. Khi hai mẹ con Lý Huệ còn chưa vào tù, có một lần cô tới nhà họ Lâm thăm Lâm Dũng Nghị, trùng hợp bắt gặp Lý Huệ và Lâm Dũng Nghị xảy ra tranh cãi trong phòng sách. Cũng chính trong lần đó cô vô tình nghe được chuyện mình không phải con gái nhà họ Lâm.



Mà lúc đó cô nghe thấy Lý Huệ nhắc đến chuyện khi Lâm Thị chưa phá sản, Lâm Dũng Nghị có âm thầm mua bất động sản ở nước ngoài, chắc là những căn nhà này.



Lâm Uyển Bạch sững người, với tình hình hiện tại của Lâm Dũng Nghị, e rằng đây là gia sản duy nhất của ông rồi, nhưng ông lại khăng khăng để lại cho mình...



Cô vội vàng trả lại, lắc đầu: "Bố, cái này con không thể nhận!"



"Con nhận đi, bằng không bố có chết cũng khó yên lòng!" Nhưng Lâm Dũng Nghị rất kiên quyết, khăng khăng bắt cô nhận: "Mấy hôm nay bố hay mơ thấy mẹ con. Bà ấy vẫn mặc chiếc váy liền màu trắng ấy, mỉm cười với bố... Là bố có lỗi với mẹ con. Năm xưa bố là người yêu bà ấy từ cái nhìn đầu tiên, sống chết bám riết đòi bà ấy lấy bố, nhưng bố lại không làm được như lời hứa của mình, cả đời đối xử tốt với bà ấy, chăm sóc bà ấy, bảo vệ bà ấy..."



Khi nhắc đến mẹ, biểu cảm của Lâm Dũng Nghị chợt trở nên u buồn, tiếng cuối cùng của ông cũng khàn đi.



Lâm Uyển Bạch thở dài, đành phải gật đầu: "Vâng, con nhận!"



Sau khi giúp Lâm Dũng Nghị đã thiếp đi cẩn thận đắp lại chăn, Lâm Uyển Bạch khẽ khàng đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đóng cửa quay người, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng dựa vào cửa sổ ngoài hành lang, một chân đưa về trước hơi gập đầu gối, lưng quay về phía ráng chiều, đôi mắt thâm sâu ấy tỏa sáng, khiến trái tim người ta rung rinh.



Tới khi đôi chân dài ấy cất bước đi về phía này, trái tim Lâm Uyển Bạch chao đảo toàn tập.



Bàn tay buông thõng được anh nắm lấy, cô ngạc nhiên hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh tới từ khi nào vậy?"



"Anh vừa lên." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, đánh mắt về phía phòng ngủ: "Sao rồi?"



Lâm Uyển Bạch lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là bị kích động đôi chút, tâm trạng thay đổi. Ban nãy đã truyền nước, giờ ngủ thiếp đi rồi."



"Vậy chúng ta về nhà thôi." Hoắc Trường Uyên đan chặt tay mình vào tay cô.



"Ừm." Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn đáp lại.



Chiếc Land Rover trắng đánh lái ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, gặp phải đèn đỏ bèn giảm tốc dừng trước vạch kẻ đường.



Lâm Uyển Bạch bất giác nghiêng đầu nhìn về phía anh, đón lấy ánh mắt anh cũng đúng lúc hướng về phía cô. Từ lúc ra khỏi nhà họ Lâm tới giờ, gương mặt anh lúc nào cũng tươi tắn, hơn nữa nụ cười ấy cứ gọi là phóng đãng xuân tình.



Cô nhíu mày hỏi: "Sao vậy..."



"Khao khát muốn làm vợ anh còn hơn cả anh muốn lấy em? Trên đời không tìm được người đàn ông thứ hai tốt như anh? Em yêu anh, thậm chí rất cảm kích anh cũng yêu em như vậy? Cảm ơn ông trời cho em gặp một người đàn ông vừa giỏi giang vừa hấp dẫn như anh? Cả đời này cũng không muốn bỏ lỡ anh, muốn cứ như vậy nắm tay anh sống đến bạc đầu?"



"..." Lâm Uyển Bạch ngây ngốc.



Một tiếng nổ ầm vang, sau đó đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.



Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt, giơ tay chỉ vào anh, trở nên lắp bắp: "Anh anh... sao anh lại nghe trộm người ta nói chuyện chứ?"




"Muốn tới đây cũng được, Hoắc Thị hằng năm vẫn có đợt tuyển dụng định kỳ." Hoắc Trường Uyên hờ hững nói.



"Đi cửa sau không được ạ?" Trịnh Sơ Vũ chống tay lên cằm, tỏ vẻ dễ thương.



"Không được." Hoắc Trường Uyên từ chối thẳng thừng, trong giọng nói là sự kiên quyết không thể xoay chuyển.



Rõ ràng muốn cô ta đừng hòng nghĩ chuyện đi cửa sau. Muốn đi làm ở Hoắc Thị cũng được, tự mình ứng tuyển, thành công thì tới, không thành công thì đi đâu làm thì làm, cho dù có mối quan hệ giữa hai người mẹ từ thời đại học cũng không được. Với tư cách là người quản lý cao nhất, anh tỏ rõ Hoắc Thị không nuôi người nhàn hạ.



Sự kiên nhẫn của Hoắc Trường Uyên đã quá đủ, trên bàn làm việc còn rất nhiều tài liệu chưa phê duyệt.



Ban nãy anh đã gọi điện thoại cho Lâm Uyển Bạch, buổi tối họ còn định ra ngoài ăn tối riêng. Anh muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, bị Trịnh Sơ Vũ quấy rầy như thế này làm lỡ dở không ít thời gian.



Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng, nói: "Cầm hộp bánh của em đi, anh còn tài liệu cần duyệt."



Nếu như ban nãy vẫn còn khéo léo uyển chuyển thì lúc này anh đã nói thẳng toẹt ra lệnh đuổi khách.



Hoắc Trường Uyên xoay cây bút máy, lại đổ người tiếp tục phê tài liệu. Chỉ là bỗng nhiên anh cảm thấy trong cơ thể có một lòng nóng rực trào dâng, hơn nữa nhanh chóng lan ra khắp tứ chi như có những con kiến nhỏ xíu đang gặm nhấm trong huyết quản.



Không đau nhưng ngứa ngáy, cũng rất khó chịu.



Hoắc Trường Uyên nhíu mày ngồi thẳng dậy cảm giác cổ họng trở nên khô khốc.



Trịnh Sơ Vũ cho lại bánh gato vào trong hộp, đứng lên nhưng không đi ngay mà tự động vòng qua bàn làm việc, bước từng bước nhỏ về phía anh, khuôn mặt vì một cảm xúc nào đó mà đỏ hồng lên.



Giây phút cô ta áp sát người về phía mình, Hoắc Trường Uyên kiễng cao hai chân khỏi mặt đất, chiếc ghế lưng cao cứ thế trượt về sau một quãng.



Anh đứng dậy, đôi mắt nheo lại, chất vấn bằng giọng sắc bén: "Em đã bỏ gì vào bánh gato?"



Trịnh Sơ Vũ vồ hụt nhưng cũng phản ứng khá nhanh, tiện đà bám lấy bàn làm việc, vô tội lắc đầu với anh: "Không có gì, chỉ là chút bơ sữa thôi, em làm theo công thức trên mạng mà!"



Không thể nào!



Hoắc Trường Uyên còn lâu mới tin.



Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, anh đã cảm nhận được dòng nóng rực ấy như cuộn trào trong cơ thể. Anh chỉ còn cách nắm chặt bàn tay lại mới kiềm chế được cơ bụng căng ra. Dục vọng nhẫn nhịn bao lâu như sắp bung trào ra ngoài.



Nhưng nó chỉ là đối với người con gái của anh, không bao gồm Trịnh Sơ Vũ ở trước mặt.



Hoắc Trường Uyên từng uống trà hoa cúc, có trải nghiệm tương tự, thế nên lúc này anh đã hiểu ra mình bị trúng chiêu. Trong chiếc bánh gato đó có thuốc, e rằng cô ta nói sinh nhật gì đó cũng chỉ là nói dóc.



Hết chương 318