Xin Hãy Ôm Em

Chương 319 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Nhưng vẫn giống như lần trước đó, dù người trước mắt có cởi sạch như Lục Tịnh Tuyết, Hoắc Trường Uyên cũng chẳng kích động ham muốn chút nào.



"Anh Trường Uyên, có phải bây giờ anh rất khó chịu không?"



Trong ánh mắt Trịnh Sơ Vũ chỉ toàn là giảo hoạt và niềm vui khi mình làm được như mong muốn. Cô ta tung vạt váy bước qua, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: "Em có cách giúp anh hết khó chịu, em giúp anh được không? Anh Trường Uyên~"



Tiếng gọi cuối cùng, cô ta cố tình kéo thật dài, nắm chặt vạt áo vest của anh, đung đưa qua lại.



"Tránh xa tôi ra một chút!" Hoắc Trường Uyên gạt ra, tránh sang bên cạnh mấy bước, chuẩn bị ấn điện thoại nội bộ gọi người vào.



Trịnh Sơ Vũ nhìn anh rất chăm chú, đã thấy đôi mày của anh nhíu chặt, mỗi lần nuốt nước bọt đều rất khó khăn, sắc mặt nhẫn nhịn khổ sở nhưng vẫn chưa xuất hiện những biểu cảm khó kiềm chế, hơn nữa ánh mắt nhìn cô ta càng không có chút tà niệm nào.



Cô ta không hiểu, lao vội tới ôm chặt cánh tay anh, ngăn anh gọi điện thoại, cơ thể áp rất sát vào người anh, giống như rất muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình trước mặt anh vậy, tay chạm vào cổ áo sơ mi của anh: "Sao phải khiến bản thân khổ sở như vậy, em biết bây giờ anh rất khó chịu, để em giúp anh đi! Ở đây được không, trên sofa?"



Khi Hoắc Trường Uyên hất tay ra cũng đúng lúc cửa văn phòng bị đẩy mở.



Lâm Uyển Bạch vừa được Giang Phóng đón từ thang máy vào chợt sững người khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.



Giây phút Giang Phóng mở cửa, tầm mắt của cô đúng lúc chạm phải cảnh Hoắc Trường Uyên giơ tay, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Trịnh Sơ Vũ đang dán vào người anh chợt ngã cái rầm sang bên cạnh như một quả bóng da.



"Hai người đang làm gì đây?" Lâm Uyển Bạch bặm môi.



Nhìn thấy cô, Hoắc Trường Uyên lập tức lao vội tới trước mặt cô như sao băng, nắm lấy tay cô, tỏ thái độ ấm ức và vô tội: "Em cũng nhìn thấy rồi đấy, anh trong sạch."



Thật ra ban nãy anh lo, chỉ sợ bị cô bắt gặp, không ngờ vẫn cứ là trùng hợp.



"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Em biết rồi."



Cô cũng không phải kiểu người vô lý vô cớ, sự thật bày ra trước mắt, không thể vô duyên vô cớ hiểu lầm anh. Suốt bốn năm mất trí nhớ anh còn chẳng động vào Lục Tịnh Tuyết chút nào, bây giờ càng không thể có gì với ai khác, về điểm này cô có thể khẳng định.



Nhìn về phía Lục Sơ Vũ ngã sõng soài dưới đất, cô vô thức nhíu mày, nhìn thôi cô cũng thấy đau đớn rồi.



Cũng không biết có phải Hoắc Trường Uyên cố tình hay không mà anh dồn sức rất mạnh, Trịnh Sơ Vũ không những bị đẩy ngã xuống đất, hơn nữa còn đập vào chân bàn làm việc, lúc này cô ta đang ngồi ôm trán, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô chắc cũng phải sưng vù lên rồi, đó là bàn cẩm thạch đấy...



Quả thật không nương tay chút nào!



Tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng gần như cũng đoán ra phần nào. Lâm Uyển Bạch không khỏi chép miệng trong lòng, không hổ danh là người du học từ nước ngoài về, phóng khoáng như vậy, dám làm chuyện ấy ngay trong văn phòng...



Thấy cô không ghen tức cũng không hờn giận, càng không hiểu lầm mình, Hoắc Trường Uyên chợt thở phào, ngay sau đó mặt anh sa sầm lại, anh dặn dò Giang Phóng: "Giang Phóng, tiễn cô gái họ Trịnh đây ra khỏi Hoắc Thị, còn nữa, dặn dò các nhân viên bên dưới, sau này những người có hẹn phải chứng thực thân phận, không được phép để những người linh tinh trà trộn vào nữa!"



"Vâng!" Giang Phóng lập tức đáp lại.



Lâm Uyển Bạch vẫn được anh nắm tay và khoác vai nãy giờ. Trong lúc nói, anh còn ôm cô chặt hơn nữa. Đến khi anh dứt lời, những lời ấy của anh đã đủ khiến cô no bụng, bên tai vang lên hơi thở nóng rực: "Uyển Uyển..."



Cô nhíu mày, ngước mắt nhìn anh.



Cô nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường. Ánh mắt anh nhìn cô rất mê mẩn, hơn nữa qua lớp vải, cơ thể anh cũng nóng bất thường, như đang cố gắng giữ vững ý chí, hơi thở rất khàn.



Gần như Lâm Uyển Bạch chợt hiểu ra ngay anh bị làm sao...



Giữa hoàng hôn đẹp vô ngần, chiếc taxi dừng lại trước cửa biệt thự.



Tuy rằng Hoắc Trường Uyên ngả người dựa vào cô như đã uống say, trông có vẻ bình thường, không có gì khác biệt. Trên thực tế, dọc đường trở về nhà, anh không hề an phận, bàn tay cứ liên tục gây rối.



Ngược lại Lâm Uyển Bạch thì thảm. Cô như ngồi im phăng phắc, chỉ sợ người tài xế phía trước vô tình nhìn qua gương chiếu hậu lại phát hiện ra chuyện gì đó.



Suốt dọc đường cô cố gắng cắn chặt răng, sợ không cẩn thận bật ra âm thanh nào đó, đành phải ngồi cứng đờ với gương mặt đỏ hồng, giả vờ nhìn ra ngoài ngắm nhìn cảnh đẹp, còn liên tục giục người tài xế đi nhanh một chút.



Sau khi đón lấy tiền lẻ trả lại, Lâm Uyển Bạch gần như nhảy vội xuống khỏi xe, đương nhiên là lôi theo một con "thú cưng" khổng lồ.


Lâm Uyển Bạch biết anh đang lo chuyện gì.



Tới bữa cơm đó cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với hai mẹ con Lục Tịnh Tuyết. Khác với bữa tiệc lần trước, có đông khách khứa dễ tránh mặt, ở nhà họ Lục, những người tham gia đều là người trong nhà, cô không thể né tránh.



Tuy biết là vậy nhưng cô vẫn gật đầu: "Ừm!"



Thấy cô đã quyết, hai mắt sáng rực lên dưới ánh đèn, là một sự tự tin xuất phát từ tận đáy lòng, Hoắc Trường Uyên cũng nuốt những lời không đồng ý xuống, sau đó đáp: "Được, xong việc anh qua đón em."



Lâm Uyển Bạch cười tít mắt gật đầu.



Cô vừa rụt người ra khỏi vòng tay anh, cả người đã bị anh bế bổng lên. Anh sải rộng bước chân đi lên cầu thang. Cô ngước lên, rơi vào đôi mắt sâu của anh, cô lên tiếng ai oán: "Này, không phải anh lại..."



"Ngày mai anh đi công tác rồi, ngày kia mới về." Hoắc Trường Uyên đáp điềm nhiên.



"..." Lâm Uyển Bạch hoàn toàn sụp đổ.



Hoắc Trường Uyên cúi xuống hôn lên khóe môi cô, ngữ khí như muốn vỗ về cô: "Yên tâm, lời của bác sỹ anh đều nhớ cả, sẽ không để em mệt đâu!"



Lâm Uyển Bạch biết chắc chắn không thể từ chối, thẳng thừng gối đầu lên vai anh, từ bỏ "trị liệu".



...



Chiều thứ Bảy, Lâm Uyển Bạch ngồi xe tới nhà họ Lục.



Trông cũng gần giống như nhà họ Hoắc, cũng là một biệt thự nhiều năm tuổi, nhưng có lẽ gần đây mới được sửa sang lại, trong sân có một cây hòe, cành lá đã rất um tùm.



Lục Học Lâm sợ cô cảm thấy không tiện, từ sớm đã đợi sẵn trước cửa biệt thự.



Người vợ Nguyễn Chính Mai nhíu mày cầm quạt đứng bên cạnh, có vẻ như lo sợ ông mới khỏi bệnh nặng dễ bị cảm nắng nên khuyên ông đi vào trong biệt thự. Khi nhìn thấy cô bước từ trên xe xuống, bà ta lập tức quay đi.



Lâm Uyển Bạch không đặc biệt ăn mặc khác đi, bình thường mặc thế nào hôm nay vẫn vậy.



Cô cũng đã nhìn thấy Lục Học Lâm, đang chuẩn bị đi qua thì có người đi tới nhanh hơn một bước. Đó là Lục Tịnh Tuyết và em họ Trịnh Sơ Vũ đang nói chuyện trong sân, nói chính xác hơn là, Trịnh Sơ Vũ bị Lục Tịnh Tuyết kéo qua.



"Cô Lâm..."



"Cô Lục..."



Họ vẫn chào hỏi nhau như trước kia.



Tuy rằng quan hệ đã thay đổi, trong người họ đều chảy chung dòng máu của Lục Học Lâm nhưng cả hai đều khó mà chấp nhận việc trở thành chị em. Họ cũng rất ăn ý, né tránh vấn đề này.



Lục Tịnh Tuyết dắt theo em họ của mình, cười thật tươi: "Chuyện ở Hoắc Thị lần trước tôi đã biết rồi. Tiểu Vũ vừa từ nước ngoài về, tuổi còn nhỏ nên rất nhiều chuyện không biết nặng nhẹ, mong cô đừng để ý! Bản thân nó đã biết nó sai rồi, phải không Tiểu Vũ?"



"Ồ." Trịnh Sơ Vũ rõ ràng không biết trước, chỉ gượng khóe môi qua loa.



"Tiểu Vũ, thái độ đừng có như vậy, nói gì thì..." Nói tới đây, Lục Tịnh Tuyết hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Cô ấy cũng giống chị, đều là chị họ của em."



Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ khinh thường nói thẳng: "Cô ta mà là chị họ cái quái gì!"



"Tiểu Vũ!" Lục Tịnh Tuyết nhíu mày.



Lâm Uyển Bạch chỉ im lặng quan sát, mặc cho hai chị em họ nói chuyện.



Cô nhìn lướt qua gương mặt Lục Tịnh Tuyết, trong lòng bỗng dưng cảm thấy buồn cười, hình như cô ta sắm hết vai người tốt rồi!



So sánh ra, sự phản cảm cô dành cho Trịnh Sơ Vũ lại ít hơn một chút, chí ít trong lòng nghĩ gì sẽ nói tuột ra, ghét bao nhiêu viết cả lên mặt, không có quá nhiều mặt nạ giả tạo, khiến người ta nhìn không thấu, thậm chí cảm thấy sợ hãi...



Hết chương 319