Xin Hãy Ôm Em

Chương 320 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Từ xa, nghe thấy tiếng nói chuyện có vẻ như hơi to tiếng của họ, bước chân của Lục Học Lâm chợt rảo nhanh hơn: "Tịnh Tuyết, sao vậy?"



Trịnh Sơ Vũ đánh mắt nhìn bác của mình, không nói gì nữa, hừ một tiếng không mấy vui vẻ rồi quay người chạy vào trong biệt thự.



"Không sao ạ, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi!" Lục Tịnh Tuyết giải thích với bố, gương mặt tươi cười y như ban nãy, hơn nữa lúm đồng tiền hai bên gò má càng thêm sâu: "Bố, bố đưa cô ấy lên tầng gặp ông nội trước đi! Con không đi theo nữa, chắc là mọi người cũng có chuyện cần nói, có mặt con sẽ không tiện!"



"Tịnh Tuyết, con khiến bố cảm thấy rất an ủi, con rất hiểu chuyện! Bố rất cảm ơn con!" Lục Học Lâm nghe lời cô, cảm động nói.



"Bố, sao bố lại nói như vậy, con gái chẳng phải vẫn luôn là chiếc chăn bông ấm áp sao!" Lục Tịnh Tuyết khoác tay ông, nói với vẻ rất hiểu lòng người: "Bố cũng đừng trách mẹ, chỉ là mẹ nhất thời chưa thể chấp nhận được, hy vọng bố có thể hiểu cho bà!"



"Ừm, bố hiểu!" Lục Học Lâm thở dài gật đầu.



Câu nói này cũng không sai, bất kỳ một người vợ nào cũng khó mà chấp nhận, có chút cảm xúc cũng là chuyện khó tránh khỏi.



Lục Học Lâm quay mặt về phía cô, dịu giọng nói: "Uyển Bạch, theo bố vào nhà đi!"



Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới lên tiếng: "Vâng..."



Đợi bóng họ khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên gương mặt Lục Tịnh Tuyết mới tan biến sạch sẽ, thay vào đó là một sự lạnh lẽo ghê người, ánh mắt cô ta như lưỡi kiếm tẩm thuốc độc, chỉ là lúc này trong vườn không có ai, cũng sẽ không bị phát hiện.



Lâm Uyển Bạch theo Lục Học Lâm đi thẳng một mạch lên tầng hai, dừng trước cửa phòng sách.



Sau khi đẩy cửa ra, đập vào mắt là một khung cảnh cổ kính. Trên giá sách dài là một loạt những cuốn sách cổ xếp ngay ngắn, trong phòng có mùi đàn hương phảng phất. Chính giữa bàn sách có một ông già tóc bạc đang đứng, cúi đầu nhìn chăm chú xuống bàn cờ.




Khi lên tiếng lần nữa, giọng ông cụ đã ôn hòa hơn một chút: "Ngồi đi!"



Ba thế hệ ngồi trong phòng sách, tiếp tục nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ nữa.



Sau khi đi xuống nhà, cô nghe thấy có tiếng người làm cung kính chào hỏi, người từ phòng khách ra đón đầu tiên là Lục Tịnh Tuyết, chào một cách nhiệt tình: "Ông nội!"



"Tịnh Tuyết, mau qua đây!" Ông cụ Lục vẫy tay.



"Tiểu Vũ không cẩn thận làm đổ lọ hoa, đổ nước đầy ra sàn, người làm vừa mới lau sạch, nhưng vẫn hơi trơn, ông đi cẩn thận, đừng để bị ngã!" Lục Tịnh Tuyết đã chủ động tiến lên dìu, giọng dịu dàng: "Ông nội, để cháu dắt ông vào phòng ăn!"



Ông cụ tươi cười gật đầu, hiền từ vỗ lên mu bàn tay cô ta.



Lâm Uyển Bạch cùng Lục Học Lâm đi phía sau. Có thể nhìn ra, hai ông cháu họ rất thân thiết. Nhưng việc này cùng là bình thường, nhà họ Lục chỉ có một trai một gái, từ thời ông cụ, tinh thần "trọng nam khinh nữ" luôn ăn sâu vào suy nghĩ. Trịnh Sơ Vũ nói gì thì nói cũng là đằng ngoại, còn Lục Tịnh Tuyết từ nhỏ đã là cô cháu nội duy nhất, dĩ nhiên được cưng chiều.



Thật ra nói là bữa cơm gia đình, nhưng chỉ có mấy người họ mới thật sự là người nhà họ Lục, không có chỗ cho một số người thân thích ngoài lề.



Lục Học Phương vẫn còn sống ở nước ngoài, ngoài ông cụ Lục và vợ chồng Lục Học Lâm là bề trên ra thì chỉ còn ba người họ là bề dưới. Sau khi sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, trùng hợp thay, Trịnh Sơ Vũ lại ngồi đối diện cô, tức giận thở phì phì quay ngoắt mặt đi.



Hết chương 320



Ho dữ quá, định không đăng nhưng thấy nghỉ hơi nhiều lại lóc cóc đăng tạm một chương cho mọi người. Mọi người đọc tạm nhé, mai ổn mình sẽ lại dịch nhiều ~