Xin Hãy Ôm Em

Chương 321 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Lục Học Phương vẫn đang sống ở nước ngoài, nên ngoài ông cụ Lục và vợ chồng Lục Học Lâm là ba vị trưởng bối ra thì chỉ còn ba người họ là bề dưới. Sau khi sắp xếp xong chỗ ngồi, trùng hợp thay Trịnh Sơ Vũ lại ngồi đối diện cô, tức giận thở phì phì, quay ngoắt đi.



Sau khi ngồi xuống, Lục Tịnh Tuyết chẳng hề nhàn nhã. Cô ta bê chai rượu vang đỏ vừa khui ra rót cho từng người. Tuy ông cụ Lục nói mãi rằng chuyện này cứ để người dưới làm nhưng cô ta vẫn khăng khăng.



Lâm Uyển Bạch ngồi bên cạnh Lục Học Lâm, nhưng cũng lại là vị trí sát rìa nhất. Cô được mời tới, nhưng cũng chẳng thể hòa nhập vào bầu không khí của nhà họ Lục. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy rất trơ trọi.



Thậm chí cô còn hơi hối hận, đáng lẽ nên nghe lời Hoắc Trường Uyên, để anh hủy bỏ lịch trình, cùng mình tới đây.



Di động trong túi bất ngờ rung lên, là một tin nhắn, Lâm Uyển Bạch rút ra dưới gầm bàn.



Như có thần giao cách cảm vậy, chính là tin nhắn của Hoắc Trường Uyên: Uyển Uyển, anh đang ở trên máy bay rồi, máy bay sắp cất cánh. Nếu ở nhà họ Lục khó chịu quá cũng đừng sợ, anh sẽ về đón em nhanh thôi!



Nhìn những con chữ trên màn hình, Lâm Uyển Bạch liền cảm thấy ấm áp, chút khó chịu vừa rồi cũng tan biến sạch.



Cô biết, dù là lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh mình, có một bờ vai luôn che chở và bảo vệ cho mình. Lúc đó cô không để anh hủy bỏ lịch trình cũng vì hiểu rõ điều này, thế nên mới nghĩ mình có thể đối mặt không chút sợ hãi.



Lâm Uyển Bạch soạn một chữ "Vâng", thêm mặt cười rồi gửi đi.



Khi cô rút di động ra, đúng lúc Lục Tịnh Tuyết đi ngang qua phía sau cô và cũng đọc được hết nội dung tin nhắn.



Bàn tay cầm bình rượu của cô ta chợt nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp toát lên một sự lạnh lẽo. Trong chớp mắt, cô ta đã lại cười ngọt ngào, có điều khi quay về chỗ của mình, thì thủ thỉ gì đó vào tai Trịnh Sơ Vũ.



Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu liền chạm phải hai con mắt hừng hừng hai ngọn lửa ở đối diện, nhìn trân trân vào chiếc di động trên tay cô và cả gương mặt cô.



Cô nhíu mày, chọn cách vờ như không thấy.



Vì sự xa lạ và ngượng ngập, bữa cơm này dĩ nhiên Lâm Uyển Bạch ăn không quá ngon miệng. Nhưng co đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ coi như mình đi dự một bữa tiệc tối, những người trên bàn ăn đều là người lạ, mình cứ tập trung ăn uống là được rồi.



Người dưới từ trong bếp đi ra, đi tới vị trí chủ nhân và báo: "Thưa ông, món giải nhiệt của ông đã nấu xong rồi ạ!"



"Ông ngoại, cháu mình muốn nếm thử!" Trịnh Sơ Vũ nghe xong lập tức nói ngay.



Nguyễn Chính Mai tươi cười tiếp lời: "Tiểu Vũ đúng là tính hay tò mò! Nhưng món ăn này là đồ bổ, bên trong còn có đông trùng hạ thảo và nhung hươu bác cầm về, uống vào rất tốt cho sức khỏe. Thanh niên các con thời nay không chú trọng bồi bổ sức khỏe, nên ăn thêm một chút. Để bác bảo người dưới múc cho con và Tịnh Tuyết mỗi đứa một bát!"



"Múc cả cho Uyển Bạch một bát đi!"



Lúc người làm quay người đi xuống bếp, ông cụ Lục dặn với một câu.



Nguyễn Chính Mai đang gắp thức ăn cho ông cụ Lục, nghe xong bờ môi đỏ bỗng mím chặt, nhưng cũng buông ra rất nhanh, sự lạnh lẽo toát lên qua đôi mắt cũng tan biến như chưa từng tồn tại chỉ trong khoảnh khắc.



Dùng bữa xong, Lâm Uyển Bạch lịch sự đợi tới khi mọi người ăn xong cả hoa quả tráng miệng, bên ngoài trời tối hẳn mới rời khỏi biệt thự nhà họ Lục.



Lục Học Lâm muốn để tài xế đưa cô về, nhưng bị cô khéo léo từ chối. Khi xuống máy bay, Hoắc Trường Uyên đã nhắn tin cho cô, nói anh sẽ đến thẳng đây, tính toán thời gian thì cũng sắp rồi.



Lâm Uyển Bạch đi ra khỏi biệt thự, vòng qua sân, phía sau bỗng có giọng nói gọi với.



"Này, chị đứng lại một chút!"



Lâm Uyển Bạch làm như không nghe thấy, bước chân cũng không có ý định dừng lại.



Bước chân phía sau dường như vội vã đuổi theo hơn. Cánh tay cô bị ai đó túm lấy. Trịnh Sơ Vũ thở hồng hộc chặn trước mặt cô. Hôm nay cô ta đi giày cao gót nên bước có hơi tốn sức: "Tôi gọi chị đó, sao chị cứ đi miết vậy, không dừng lại! Mệt chết tôi rồi!"



"Xin lỗi nhé, tôi không biết cô gọi tôi, vì cô gọi "Này"." Lâm Uyển Bạch chớp mắt vẻ vô tội.



Trịnh Sơ Vũ biết cô cố tình, buông tay cô ra, hừ một tiếng với vẻ không vui: "Hôm trước chị đứng xem trò cười của tôi đúng không?"



Lâm Uyển Bạch suy nghĩ giây lát rồi từ từ lên tiếng hỏi: "À... ý cô là hôm ở Hoắc Thị, cô cho Hoắc Trường Uyên dùng thuốc không thành công, còn bị đập đầu sưng vù lên?"



"Sao chị còn phải nói ra!" Trịnh Sơ Vũ chỉ tay vào cô, giậm chân bình bịch, cũng vì dưới chân đi giày cao gót nên làm chân rung lên đau đớn.



Lâm Uyển Bạch nhún vai, rõ ràng cô ta tự hỏi.
Khi đi tới hàng đầu tiên, có một bóng dáng quen thuộc ngồi một mình một ghế, đứng lên.



Khi bóng người ấy quay sang, Lâm Uyển Bạch kinh ngạc lên tiếng: "Bác sỹ Tần?"



Tần Tư Niên dường như không ngờ lại gặp họ, ánh mắt cũng thoáng qua chút sững sờ: "Hai người tới xem phim à?"



"Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu rồi hỏi ngay: "Bác sỹ Tần, anh đi một mình sao?"



Ban nãy khi đi từ trên xuống, cô nhìn rất rõ ràng. Lúc đó cô hơi kỳ lạ, những chỗ người khác đều là đôi cặp, dù không phải một nam một nữ thì cũng có bạn đi cùng. Chỉ có mình người này một mình đứng lên, rõ ràng rất nổi bật. Nhưng không ngờ đó lại là Tần Tư Niên!



Trong phòng chiếu đã kết thúc, giữa đám đông huyên náo dưới ánh đèn, trông anh ấy thẳng tắp như một cây bạch dương, nhưng lại toát lên vẻ đơn độc và lạc lõng.



"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu.



Lâm Uyển Bạch sững người, đúng là một mình thật.



Chú ý thấy vé phim anh ấy cầm trên tay, cô tò mò hỏi, ngữ khí có chút thăm dò: "Bác sỹ Tần, anh cũng thích xem bộ phim này sao? Tôi nhớ đây là phim Cá nhỏ thích nhất!"



"Phải, đây là bộ phim điện ảnh cô ấy thích nhất, không có cái nào hơn." Tần Tư Niên tiếp lời cô, giọng thấp mà xa xôi.



Lâm Uyển Bạch nhìn thấy rõ những cơn lốc xoáy cuộn trào trong đôi mắt hoa đào ấy. Cô dám khẳng định, họ từng cùng nhau đi xem bộ phim này, hơn nữa không chỉ một lần.



Cô thậm chí còn cảm thấy, Tần Tư Niên một mình xuất hiện ở đây để xem bộ phim này, phần lớn là vì nhớ Tang Hiểu Du chăng...



Ba người trùng hợp gặp nhau cùng đi ra khỏi rạp, vì ăn xong họ tới thẳng đây nên không xuống hầm lấy xe, mà đến tầng một, Tần Tư Niên cùng họ ra khỏi thang máy.



"Tư Niên, cậu không lái xe đến à?" Hoắc Trường Uyên hỏi, cầm chìa khóa xe chỉ sang đối diện: "Xe của tôi đỗ ở cửa nhà hàng đối diện, qua đó đi, tôi đưa cậu về!"



Tần Tư Niên lắc đầu, xua tay nói: "Không cần đâu, sáng mai tôi còn một ca phẫu thuật, tối nay về ngủ tạm ở ký túc xá bệnh viện, không tiện đường. Tôi bắt xe cũng được."



Nói xong, anh ấy tạm biệt họ, vừa châm một điếu thuốc vừa đi sang bên đường bắt xe.



Lâm Uyển Bạch nhìn những làn khói trắng phá ra, ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, đuổi sau hét với một câu: "Bác sỹ Tần, hình như gần đây đang có người theo đuổi Cá nhỏ!"



Nghe thấy vậy, bước chân Tần Tư Niên chợt khựng lại.



Lâm Uyển Bạch tiến thêm mấy bước, giải thích: "Thật ra tôi cũng chỉ vô tình nhìn thấy lúc Facetime với cô ấy. Có một người đàn ông Hoa kiều xuất hiện bên cạnh cô ấy, hơn nữa còn rất niềm nở, trông có vẻ rất thích cô ấy..."



Cô không cố tình bịa ra, mà đích thực có chuyện này. Tuy rằng Tang Hiểu Du phủ nhận, bảo cô đừng nói linh tinh, đối phương chỉ thân thiết hơn một chút vì họ đều là người châu Á mà thôi, nhưng cô lại nhận ra sự ân cần hơn bình thường mà người ấy dành cho cô bạn thân. Hơn nữa, nếu chỉ là bạn bè, làm gì có ai nhiệt tình tặng cả một bó hoa hồng to tướng như vậy?



Thật ra cô không nhất thiết phải nói chuyện này với Tần Tư Niên, dù sao họ cũng đã ly hôn. Tần Tư Niên một mình từ Nam Phi trở về đây chứng tỏ họ đã là người xa lạ, cũng nên tự có cuộc sống riêng của mình. Nhưng trong thâm thâm, cô vẫn mong họ còn cơ hội tái hợp.



Lâm Uyển Bạch không biết cô bạn Tang Hiểu Du đã buông bỏ được tình cảm và chuyện hôn nhân này hay chưa, nhưng chí ít trong lòng cô ấy vẫn chưa quên sạch hoàn toàn, bằng không mỗi lần cô nhắc đến Tần Tư Niên, ánh mắt cô ấy ở bên kia màn hình đã chẳng cần né tránh.



Sau khi nói xong những lời này, cô nín thở quan sát biểu cảm của Tần Tư Niên.



Gần như cô vừa dứt lời, gương mặt Tần Tư Niên vụn vỡ như một tấm gương, trên tấm gương ấy xuất hiện những vết nứt. Dưới ánh đèn đường, anh ấy cụp mắt xuống. Vài giây sau, anh ấy mới ngẩng lên, trong đôi mắt như bao trọn cả đêm đen. Anh ấy bật ra mấy chữ rất khẽ: "Tôi biết rồi."



Dùng sức rít một hơi thuốc, Tần Tư Niên quay người đi sang bên đường bắt taxi.



Vậy thôi sao?



Lâm Uyển Bạch sững sờ đứng nhìn đèn đuôi xe của chiếc taxi biến mất trong tầm mắt, lòng hơi nghẹn lại.



Hoắc Trường Uyên đi qua nắm chặt vai cô: "Thôi."



"Ừm..." Cô thở dài gật đầu.



Hết chương 321