Xin Hãy Ôm Em
Chương 322 :
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Hôm sau là Chủ Nhật.
Hoắc Trường Uyên vừa đi công tác trở về, cuối tuần cũng không có lịch trình gì. Nhưng anh cũng không quá rảnh. Ăn sáng xong không bao lâu anh đã vào phòng làm việc, hình như có mấy buổi họp trực tuyến với đối tác nước ngoài cần thực hiện.
Tối qua họ đi xem phim xong, về tới nhà cũng đã quá nửa đêm. Tuy rằng lúc đó cô đã chọn xem phim, nhưng về nhà rồi dĩ nhiên vẫn không thoát khỏi anh, chuyện cần làm không sót chút nào.
Nghĩ tới chuyện không thể miêu tả tối qua trong phòng tắm, vành tai Lâm Uyển Bạch tự động nóng ran lên.
"Uyển Uyển, bảo bảo đi xong rồi~"
Một chất giọng non nớt vang lên, bất giờ mới kéo cô thoát ra khỏi những hình ảnh hạn chế độ tuổi ấy.
Bánh bao nhỏ gần đây có một sở thích mới chính là chơi cờ đam*. Lúc này quân cờ màu vàng đã nhảy khá nhiều bước trước mặt cô. Bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo cô, giật giật thúc giục. Lâm UYển Bạch vội vàng cầm quân cờ tím của mình lên, hợp tác nhảy hai bước.
*Cờ đam (draughts) hoặc checkers là một nhóm các trò chơi chiến lược trên bàn đối kháng cho hai người. Hai người lần lượt di chuyển các quân giống hệt nhau theo đường chéo và bắt quân đối phương bằng cách nhảy qua quân đó.
Nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô vội nói: "Bảo bối, con đợi một chút!"
Di động được cô để dưới gối, thế nên tiếng rung nghe khá to. Cô lần sờ lấy ra, nhìn thấy một hàng số trên màn hình. Tuy không có tên người gọi nhưng cô vẫn cảm thấy nó có phần quen thuộc. Lúc trước khi ở trong bệnh viện, Lê Giang Nam từng gửi tin nhắn cho cô...
Lâm Uyển Bạch ngập ngừng bắt máy: "... Alô?"
"Cô Lâm, là tôi đây!"
Quả nhiên, ở đầu kia vang lên giọng nói ấm áp của Lê Giang Nam.
Lâm Uyển Bạch vô thức ngước lên gác, chột dạ hạ thấp giọng xuống vài phần: "À, anh Lê, anh có việc gì không?"
Lê Giang Nam cười, sau đó nói: "Tôi đang ở trước cửa nhà cô, cô có tiện ra ngoài một chút không?"
Một cuộc gọi đơn giản kết thúc, Lâm Uyển Bạch nắm chặt di động trong lòng bàn tay.
Cô thò đầu nhìn ra ngoài qua ô cửa ban công, hình như đúng là có loáng thoáng thấy một chiếc xe đỗ ngoài cổng, cô vô thức nuốt nước bọt.
Gan của người này cũng hơi to quá thì phải, dám tìm tới tận nhà ư?
Nhưng người ta đã tới tận cổng rồi, nếu còn né tránh không gặp e là hơi bất lịch sự. Chí ít cũng phải khéo léo bảo người ta về.
"Bảo bối, con tự chơi một lát, mẹ ra ngoài nhé, sẽ quay lại nhanh thôi!" Cô xoa đầu bánh bao nhỏ, dặn dò một câu rồi cầm di động đi ra khỏi nhà.
Xuyên qua sân, cô liền nhìn thấy chiếc Audi A8 màu nâu hạt dẻ.
Lê Giang Nam từ xa đã nhìn thấy cô đi ra khỏi nhà, lập tức tháo dây an toàn bước xuống xe.
Lâm Uyển Bạch đi tới trước: "Anh Lê..."
"Có phải tôi quấy rầy cô không?" Lê Giang Nam cất giọng có phần áy náy.
Tấm mành đỏ được kéo ra, ánh sáng trong rạp được tắt hết. Đèn sân khấu sáng bừng lên, vở nhạc kịch bắt đầu.
Vị trí VIP ở hàng đầu tiên, nhìn thẳng vào trung tâm sân khấu, hiệu quả thưởng thức cực cao.
Lâm Uyển Bạch nhúc nhích người, bên trái là một khán giả xa lạ, bên phải là Hoắc Trường Uyên ngồi vắt vẻo, còn bên cạnh anh... là Lê Giang Nam trong tư thế cứng đờ!
Cô bỗng dưng thấy hơi tội nghiệp. Vốn dĩ anh ấy muốn hẹn cô một mình đi xem nhạc kịch, không ngờ cuối cùng lại thành buổi xem ba người, hơn nữa đừng nói là giao lưu, ngay cả nói một câu ở giữa cũng là bức tường người phòng bị 360 độ Hoắc Trường Uyên.
Vở nhạc kịch kéo dài những hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ màn. Tấm mành đỏ lại được khép vào, các diễn viên lần lượt bước lên sân khấu xếp thành một hàng, cúi đầu cảm ơn.
Đáp lại họ là những tràng pháo tay không ngớt của khán giả.
Từ trong rạp hát đi ra, Hoắc Trường Uyên mỉm cười với Lê Giang Nam: "Vở nhạc kịch rất hay!"
"Ha ha, đúng vậy!" Lê Giang Nam gượng cười phụ họa.
E rằng trong cả rạp hát, người duy nhất xem biểu diễn mà tâm hồn treo ngược cành cây chính là anh ấy...
Lâm Uyển Bạch không khỏi cảm thán trong lòng.
Lê Giang Nam thật sự được tiếp nhận một nền giáo dục rất tốt. Kỳ vọng bị hụt hẫng, bị trêu chọc đến mức này những vẫn giữ vững phong độ cùng họ xem hết vở nhạc kịch. Hơn nữa suốt cả quá trình vẫn luôn tươi cười đáp lại, không hề trở mặt hay tỏ ra khó chịu chút nào, về tính cách quả thật không còn gì để bới móc.
Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe ra. Sau khi mở khóa, anh không lập tức tới phía xe ngay mà quay đầu hỏi anh ấy: "Anh Lê có muốn cùng đi ăn tối không?"
"Dạ thôi, tôi còn chút việc!" Lê Giang Nam lắc đầu.
Trên thực tế, anh ấy có đặt trước chỗ ở một nhà hàng Tây rất lãng mạn bên bờ sông, muốn đợi xem xong kịch sẽ mời cô cùng đi ăn tối. Hơn nữa, trong xe, anh ấy còn chuẩn bị một chai rượu vang được vận chuyển bằng đường hàng không từ hầm rượu tại Hồng Kông tới...
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, cố tình gạn hỏi: "Thật sự không đi cùng sao?"
Lâm Uyển Bạch lẳng lặng đứng bên cạnh chọc chọc vào hông anh, tỏ ý nhắc nhở.
Này, vừa phải thôi...
"Vâng, tôi xin phép!" Lê Giang Nam quả nhiên tiếp tục khéo léo chối từ.
Hoắc Trường Uyên bèn tỏ thái độ luyến tiếc ra mặt: "Vậy thì tiếc quá, đành để dịp khác vậy."
"Ha ha, vâng!" Lê Giang Nam ngượng ngập hùa theo.
Sau khi vẫy tay tạm biệt, cô nhìn theo bóng đối phương một mình đi về phía chiếc xe ô tô. Ánh đèn đường bên cạnh hắt xuống, trông giống như anh ấy cúi thấp xuống vài phần vì khổ sở.
Haizz, thật tội nghiệp~
Hết chương 322