Xin Hãy Ôm Em

Chương 324 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


"..." Lâm Uyển Bạch câm nín, không còn lời nào để nói.



Quả nhiên giống như cô suy đoán, không "phúc hắc" không phải Hoắc Trường Uyên!



Cô nhìn thấy bánh bao nhỏ tay cầm bao lì xì, cười hí hửng, rúc rích như một con mèo chiêu tài. Lần trước sau khi gọi Lục Học Lâm một tiếng ông ngoại, nhận được một chiếc lì xì to, lúc đó thằng bé đã chạy vội về phòng, giấu lì xì dưới gầm giường, cũng khó trách sao nó lại ngoan ngoãn hợp tác.



Lâm Uyển Bạch lắc đầu, cười ra nước mắt, bất giác véo cái mũi nhỏ của nó. Còn bé tý đã ham mê vật chất thế này thì phải làm sao!



Trở về biệt thự, chiếc xe màu trắng sáng nay xuất phát cùng lúc với họ giờ đã đỗ sẵn trong sân.



Lâm Uyển Bạch dắt tay con trai đi vào nhà. Trong phòng khách, Hoắc Trường Uyên đã cởi áo vest và cà vạt, chỉ mặc độc chiếc sơ mi, ngồi vắt vẻo trên sofa, tay cầm iPad đang đọc tin tức.



Nghe thấy tiếng bước chân, anh mới chậm rãi ngước mắt lên.



Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên đi về phía anh: "Hoắc Trường Uyên, hôm nay anh về sớm vậy?"



"Buổi chiều có buổi họp bị hủy, công việc không bận nên anh về sớm." Hoắc Trường Uyên tạm thời bỏ chiếc iPad trong tay xuống, uể oải đáp, sau khi nhìn lướt qua cô, anh khẽ liếc về phía con trai.



Nói chính xác hơn là nhìn bao lì xì thằng bé đang cầm bằng hai tay.



Việc hủy buổi họp chỉ là một cái cớ. Sao anh có thể thừa nhận mình không yên tâm, về nhà trước để đợi kết quả. Lúc này anh không còn cần vẫy tay gọi con trai tới hỏi han nữa, sau khi nhìn thấy bao lì xì, anh đã biết mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi.



Bánh bao nhỏ không theo cô đi vào phòng khách mà buông tay cô ra, chạy thẳng lên gác.



Không cần nghĩ cũng biết, nó nhất định lại chạy về phòng giấu tiền rồi!



Lâm Uyển Bạch ngồi xuống bên cạnh anh, hờn dỗi nói: "Anh cũng lợi hại quá nhỉ?"



Hoắc Trường Uyên nhướng mày, điềm nhiên chấp nhận.



Hôm trước cùng cô đi xem nhạc kịch, có thể hạ đo ván Lê Giang Nam trong im lặng, bây giờ lại nhẹ nhàng giải quyết được mối nguy từ chỗ ông cụ Lục...



Cũng vì Lê Giang Nam chính trực lại đàn ông, kiên trì muốn cạnh tranh công bằng, muốn dùng sự chân thành của mình để "đào tường". Chỉ là trái tim của cô không nằm ở chỗ anh ấy, nên đành khiến anh ấy bị ngược tàn tạ. Đối với anh, thật ra anh ấy cũng không phải một đối thủ quá nguy hiểm, thi thoảng gia tăng gia vị ghen tuông cho cuộc sống mà thôi.



Nghĩ tới hai cô chị em ở nhà họ Lục, Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày.



Tình địch của anh không giống của cô, thật không biết là may hay họa!



Lâm Uyển Bạch nói với anh: "Ông nội nói, ngày mai vẫn dặn em đưa Đậu Đậu qua."



"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.



Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch một lần nữa đưa bánh bao nhỏ tới nhà họ Lục như đã hẹn.



Ông cụ Lục từ sớm đã đứng trông ngoài sân, cho đến khi nhìn thấy bánh bao nhỏ nhảy từ trên ô tô xuống mới bất chợt nở nụ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của thằng bé, ánh mắt hiền từ đi vào trong nhà.



Suốt cả buổi chiều, trong phòng khách tràn ngập tiếng nói cười của một người già và một đứa trẻ con.



Lâm Uyển Bạch đứng lên bê ấm trà, xuống bếp tìm người làm xin nước nóng. Khi quay trở lại thì có tiếng động ở cửa ra vào. Có người tới, người làm chạy ra đón, bước vào hóa ra là Lục Tịnh Tuyết và Trịnh Sơ Vũ.



Có vẻ như họ đến chung với nhau, thay dép xong liền đi vào nhà.



Nhìn thấy cô, Lục Tịnh Tuyết có vẻ như nghiêng đầu sang nhìn Trịnh Sơ Vũ một chút. Trịnh Sơ Vũ nở nụ cười, nịnh nọt chạy về phía cô. Trịnh Sơ Vũ mặc một chiếc áo lưới mỏng, vạt áo tung lên giống như một con bướm vậy.



Sau khi đi tới trước mặt cô, Trịnh Sơ Vũ vẫn giữ nguyên gương mặt cười tủm tỉm: "Chị cũng tới thăm ông ngoại sao?"



Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, lòng cảm thấy cực kỳ khó tin.



Cô vô thức lùi ra sau một bước.



Tự dưng đổi tính đổi nết ắt có vấn đề...



Tuy rằng số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay nhưng theo những gì cô biết, Trịnh Sơ Vũ là một người ân oán phân minh, hơn nữa bụng dạ không sâu, có cảm xúc gì cũng viết đầy ra mặt. Từ sau lần giáp mặt ở buổi tiệc, cô ta cũng không hề giấu giếm ý thù địch dành cho cô.



Trước đó khi cô lần đầu tiên tới nhà họ Lục, khi gặp mặt, Trịnh Sơ Vũ hoàn toàn không thừa nhận cô là chị họ. Lúc đó, Lục Tịnh Tuyết cũng làm người tốt khuyên nhủ nhưng cô ta vẫn thản nhiên như không. Thế nên chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, sao thái độ có thể thay đổi hoàn toàn 180 độ được?



"Ừm." Lâm Uyển Bạch khẽ đáp một tiếng, rồi bê ấm trà đi vào phòng khách.



Ông cụ Lục đang cùng bánh bao nhỏ chơi cờ đam, nghe tiếng nói bèn ngẩng đầu lên: "Tịnh Tuyết, Sơ Vũ, hai đứa tới rồi à!"



Lục Tịnh Tuyết cười ngọt ngào đi qua: "Ông nội, cháu mang tới cho ông một ít hạch đào núi, đều hoàn toàn tự nhiên. Cháu nhờ người ở dưới quê hái về đấy, rất bổ não. Ông nhớ mỗi ngày ăn hai hạt!"



"Được được!" Ông cụ Lục gật đầu lia lịa.



Liếc mắt nhìn Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ đang vùi đầu chơi cờ đam, Lục Tịnh Tuyết cụp mắt xuống, lát sau mới ngẩng lên, giọng thấp hẳn đi: "Ông nội, cháu còn chút việc nên không ở lại lâu, hôm khác không có ai cháu lại qua thăm ông!"



Câu nói cuối cùng của cô ta có ý nhấn mạnh đặc biệt, ông cụ Lục sao không nghe ra.



Trước kia lúc còn hôn ước với nhà họ Hoắc, chuyện Hoắc Trường Uyên có con riêng, ông cụ Lục đã biết trước, cũng biết cháu gái mình không hề để ý, một dạo còn muốn cố gắng trở thành mẹ kế. Ai ngờ được cục diện xoay vần, nếu cứ tiếp tục dừng lại ở đây, e rằng cả hai cô cháu gái đều ngượng ngập.



Ông cụ Lục vỗ về bàn tay của cô ta, hiền từ nói: "Cháu ngoan!"



Lục Tịnh Tuyết cười dịu dàng, sau đó xách túi vội vã đến cũng vội vã đi. Có điều khoảnh khắc xoay người, cô ta như vô tình hướng một ánh mắt về phía Trịnh Sơ Vũ.



Lục Tịnh Tuyết vừa rời khỏi, Trịnh Sơ Vũ đang ngồi trên sofa bỗng dưng nhảy dựng lên: "Ya, cháu chợt nhớ ra một chuyện!"



Ông cụ Lục nhíu mày, cười mắng: "Con bé này không được như Tịnh Tuyết gì cả, từ nhỏ đã hấp ta hấp tấp rồi. Sao cứ giật đùng đùng thế?"



"Cháu chợt nhớ ra, mẹ dặn cháu, nhờ cháu chọn quà giúp bà. Tuần sau là sinh nhật bà nội của cháu, tới lúc đó sẽ mang tặng bà nội!" Trịnh Sơ Vũ đập tay vào đầu, nói liên tục.




Giống như anh nói, cô cười rất ngốc nghếch.



Bị cô áp mặt lên ngực cọ cọ như một con cún cưng, anh vừa tắm xong, nửa người trên còn chưa mặc áo, chỉ có khăn tắm quấn trên hông, anh cảm thấy mình có phản ứng rồi: "Em còn không mau mặc quần áo cho anh, anh sẽ không muốn mặc nữa đâu, bữa tối cũng chuyển qua bữa khuya luôn!"



Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, vội nhét quần áo sạch cho anh.



Sau khi được nhận, Hoắc Trường Uyên không lập tức thay ngay mà bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, nhíu mày hỏi: "Lê Giang Nam đã nhìn thấy hết chưa?"



Ngữ khí này nghe rất bực bội.



Lâm Uyển Bạch sao không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, bèn lắc đầu như trống bỏi: "Không! Em tỉnh dậy trước, quấn kín chăn vào người rồi mới đánh thức anh ấy. Bọn em tổng cộng chưa nói được quá hai câu thì anh và Trịnh Sơ Vũ đã vào rồi!"



Nghĩ một chút, cô vẫn thẳng thắn nói thêm: "À, cùng lắm thì một chút bả vai..."



Hoắc Trường Uyên "ừm" một tiếng, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.



Nếu không phải vì Lê Giang Nam cũng mơ mơ màng màng giống cô thì anh không cần biết sau lưng cậu ta là ông Lê hay ai cũng sẽ không bỏ qua!



Lâm Uyển Bạch lại bất giác nép vào lòng anh, khẽ nói: "Hoắc Trường Uyên, cảm ơn anh~"



Sự tin tưởng vô điều kiện của anh khiến lòng cô tràn đầy ấm áp, rất cảm động, cũng rất kích động, càng có niềm tin cùng anh đón đợi những sóng gió của quãng đời về sau.



Xa xa ráng chiều vẫn chưa tan đi hết.



Vừa ăn tối xong, Lâm Uyển Bạch ngồi lên sofa gọt táo cho bánh bao nhỏ. Cô loáng thoáng nghe thấy thím Lý vội vàng đi vào nhà nói với Hoắc Trường Uyên, hình như có khách tới, nhưng chỉ đứng ngoài sân không vào nhà.



"Ai đó?"



Cô tò mò đi qua hỏi.



Thím Lý trả lời cô: "Cậu ấy nói mình họ Lê!"



Lâm Uyển Bạch sửng sốt: "Anh Lê?"



Lê Giang Nam lại tới?



Không phải chứ?



Cô vội thò đầu nhìn ra ngoài cửa ban công. Quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu hạt dẻ đỗ trong sân, bên cạnh người đàn ông cao ráo đang đứng xoa tay đó không phải Lê Giang Nam thì là ai!



Lâm Uyển Bạch cắn môi, vội nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, đang định bảo thím Lý lập tức đuổi anh ấy về thì thấy anh lên tiếng: "Lần này không phải tới tìm em đâu."



"Hả? Vậy tìm ai?" Cô khá bất ngờ.



"Anh." Hoắc Trường Uyên buông ra một chữ.



"..." Lâm Uyển Bạch bỗng mở to mắt ra.



Hoắc Trường Uyên đã đút hai tay vào túi quần, thay giày da rồi ra khỏi biệt thự. Cơ thể cao lớn xuyên qua ánh chiều tà đi tới trước mặt Lê Giang Nam.



Lâm Uyển Bạch gần như chạy tuột ra ngoài phòng khách ngay sau khi anh đóng cửa, bò lên cửa ban công nhìn ra ngoài, căng thẳng phân tích tình hình. Nhưng qua một lớp kính hoàn toàn chẳng nghe rõ gì, hơn nữa ngay sau đó hai người họ lại ngồi vào trong xe, cô còn chẳng nhìn được.



Cô quả thực đứng ngồi không yên.



Cứ khoảng hai, ba giây, hai bàn tay lại đan vào nhau một lần. Cuối cùng không nén nổi tò mò, muón đi nghe trộm thì thấy cửa xe bật mở, Hoắc Trường Uyên từ trong xe bước xuống.



Cửa vừa mở ra, Lâm Uyển Bạch đã chạy tới: "Hoắc Trường Uyên, hai anh không đánh nhau đấy chứ?"



"Không." Hoắc Trường Uyên cúi xuống thay giày.



Lâm Uyển Bạch thở phào, thấy người anh vẫn lành lặn, quả thực không có dấu hiệu của việc động nắm đấm.



"Vậy... anh ấy tìm anh có việc gì?" Cô nuốt nước bọt hỏi.



Nhưng Hoắc Trường Uyên không trả lời vào câu hỏi của cô: "Em ra đi, cậu ta còn chuyện muốn nói với em."



Lâm Uyển Bạch sững sờ, giấu tay ra sau lưng cọ cọ: "Anh chắc chắn muốn em đi chứ?"



"Đi đi." Hoắc Trường Uyên gật đầu, sau đó vượt qua cô, vừa đi lên gác vừa nói: "Anh có mấy email cần trả lời, lát quay về pha cho anh cốc café rồi mang lên nhé, thêm chút đường mạch nha!"



Nói xong, anh đi thẳng lên gác thật.



Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, do dự quay người rồi thay giày đi ra ngoài theo lời anh nói.



Suốt cả quá trình, Lâm Uyển Bạch vẫn thi thoảng quay đầu lại nhìn. Phòng sách ở một bên, chính diện là phòng ngủ, trước cửa sổ không có bóng dáng bất kỳ ai, chứng tỏ anh thật lòng yên tâm để cô đi gặp riêng Lê Giang Nam, còn ở trước cửa nhà mình?



Cô cảm thấy thật là kỳ quặc...



Cô khó hiểu đi ra cửa, Lê Giang Nam đang dựa vào ô tô, nhìn thấy cô bèn đứng thẳng dậy.



"Anh Lê, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"



Lâm Uyển Bạch nhíu mày, vì chuyện hôm qua trong khách sạn, cô cũng cố tình giữ chút khoảng cách.



Lê Giang Nam nhìn cô chăm chú, bắt đầu bằng một tiếng thở dài thườn thượt, rồi tươi cười lắc đầu: "Tôi từ bỏ rồi!"



Hết chương 324