Xin Hãy Ôm Em
Chương 325 :
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Lâm Uyển Bạch sững người.
Lê Giang Nam sợ cô không tin, lại nhấn mạnh thêm một câu: "Tôi không định cố tình lấy lùi làm tiến đâu, là thật sự từ bỏ rồi!"
"Anh Lê, anh suy nghĩ thông suốt rồi ư?" Lâm Uyển Bạch cất giọng mừng rỡ.
Tuy rằng bất ngờ nghe được một câu nói như vậy quá đỗi bất ngờ, nhưng đây là chuyện tốt!
"Không phải nghĩ thông suốt mà đã biết nhìn thẳng vào sự thật!" Lê Giang Nam lắc đầu, chắp hai tay sau lưng: "Thật ra hôm nay tôi đến đây chủ yếu là vì chuyện hôm qua! Tôi không biết tin nhắn đó không phải do cô gửi. Nếu biết, tôi chắc chắn không đến để tạo ra hiểu lầm như vậy đâu. Về nhà, tôi cảm thấy rất có lỗi cũng rất bất an. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định đích thân tới tìm Hoắc tổng để nói rõ ràng!"
Nghe vậy, trong lòng Lâm Uyển Bạch bất giác có thêm vài phần cảm ơn và tôn trọng.
Lê Giang Nam từng bày tỏ tình cảm với cô, có thể miễn cưỡng coi là người theo đuổi cô, chỉ là từ đầu tới cuối cùng không có tiến triển gì. Chuyện này thật ra đối với anh ấy mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu, nhưng anh ấy lại lựa chọn giúp cô thanh minh, đủ để thấy anh ấy là một người đàn ông thẳng thắn, đàng hoàng.
"Chỉ có điều, tôi làm thừa rồi, việc này là không cần thiết với Hoắc tổng." Lê Giang Nam nhún vai, chậm rãi nói tiếp: "Tình cảm cô dành cho Hoắc tổng, trước đó ở Hồng Kông tôi đã được tận mắt chứng kiến. Nhưng không ngờ gặp chuyện như thế này anh ấy vẫn không thể dao động, vẫn kiên định tin tưởng cô, đủ để thấy tình cảm của anh ấy dành cho cô sâu đậm nhường nào! Việc này cũng đồng thời khiến tôi nhìn rõ giữa hai người vốn không có chỗ cho kẻ thứ ba. Dù tôi có nỗ lực cách mấy cũng đã định sẵn không thể đào được góc tường của anh ấy! Thế nên, tôi lựa chọn từ bỏ!"
Lê Giang Nam quả thực không ngờ được chuyện này lại không hề ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của họ.
Lâm Uyển Bạch vẫn là đối tượng khiến anh ấy say lòng, chỉ là anh ấy không còn ôm suy nghĩ có thể giành giật cô nữa mà chôn toàn bộ tình cảm xuống đáy lòng, buông tay chúc phúc cho cô. Không phải vì tình yêu của anh ấy có thể tùy tiện buông bỏ mà vì anh ấy đã thua Hoắc Trường Uyên, hơn nữa còn thua tâm phục khẩu phục.
Hoặc có thể nói, từ lúc ở khách sạn ngày hôm qua, anh ấy đã có suy nghĩ từ bỏ rồi.
Cùng là đàn ông, Lê Giang Nam có thể nhìn ra được, biểu hiện của Hoắc Trường Uyên chính là tin tưởng cô vô điều kiện.
Lâm Uyển Bạch chân thành nói: "Anh Lê, anh nhất định sẽ gặp được một cô gái còn tốt hơn!"
Lê Giang Nam đáp lại cô bằng một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng rồi nói, ngữ khí thoải mái hơn nhiều: "Ông nội cô và ông ngoại tôi là bạn bè, chúng ta tuy cùng tuổi nhưng cô vẫn sinh trước tôi hai tháng. Sau này tôi gọi cô một tiếng chị Tiểu Bạch đi!"
"Cũng được..." Lâm Uyển Bạch vui vẻ chấp nhận.
Người theo đuổi trở thành em trai, còn gì vui hơn nữa!
Lê Giang Nam chủ động nói: "Hôm nào em mời một bữa. Yên tâm, không chỉ hẹn mình chị, là cả gia đình ba người của chị!"
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
Vẫy tay tạm biệt, nhìn theo đến tận khi Lê Giang Nam lái xe rời khỏi, cô mới quay vào trong nhà.
Pha xong café bê lên tầng hai, cô thấy cửa phòng làm việc vẫn chưa đóng kín, mở hé một chút. Hoắc Trường Uyên có vẻ đã gửi xong email, để màn hình máy tính còn sáng. Anh ngồi rất chỉnh tề, đeo tai nghe, tiến hành một buổi họp quốc tế, nghe được thứ tiếng Anh lưu loát của anh.
Nhìn thấy cô thò đầu vào trong, Hoắc Trường Uyên rướn người lên, nói một câu vào tai nghe: "Tạm nghỉ năm phút!"
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch mới yên tâm đi vào, đặt cốc café vừa pha vào tay anh: "Hoắc Trường Uyên, café anh gọi này!"
Nhìn đống tài liệu họp bày đầy ra bàn làm việc, Lâm Uyển Bạch cảm thấy bất ngờ khi anh thật sự yên tâm, ngồi nhàn nhã trong phòng làm việc để họp.
"Sao hả, có đủ đường mạch nha không?" Thấy anh uống được một ngụm, Lâm Uyển Bạch vội hỏi.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên bật ra một âm tiết, không biết là trả lời đủ hay không đủ. Sau khi đặt cốc café xuống, anh gõ ngón trỏ mấy nhịp lên mặt đồng hồ: "Sao nói chuyện những hơn hai mươi phút?"
Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười, cô biết ngay mà!
Cô đi qua, ngồi xuống đùi anh, vòng tay ôm cổ anh, nũng nịu: "Làm gì có, nói mấy câu thôi mà. Chẳng phải em còn pha café ư. Hạt café lúc trước dùng hết rồi, em phải xay thêm, dĩ nhiên lâu hơn một chút rồi!"
"Ừm." Bấy giờ giọng Hoắc Trường Uyên mới dịu đi.
Lâm Uyển Bạch truyền đạt lại cho anh: "Giang Nam nói với em đã từ bỏ, hơn nữa còn nhận em làm chị, gọi em là chị Tiểu Bạch!"
Nghe thấy nửa câu trước cô đổi sang gọi "Giang Nam", Hoắc Trường Uyên chợt nhíu mày, nghe đến nửa câu sau mới dãn cơ mặt ra.
Lâm Uyển Bạch tức cười giơ tay vuốt lên ấn đường của anh, mục đích là muốn nói anh có thể an tâm rồi, đừng ngồi nghĩ người khác có ý định đào góc tường của mình nữa!
"Ngược lại bên cạnh anh vẫn còn người chưa chịu bỏ cuộc đấy!"
Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm một câu, nhớ tới Trịnh Sơ Vũ, cô cũng chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Hoắc Trường Uyên, lúc anh ở khách sạn, nói nể mặt mẹ của Trịnh Sơ Vũ nghĩa là sao?"
Hoắc Trường Uyên kể lại chuyện Lục Học Phương và người mẹ đã mất của anh từng là bạn học đại học cho cô nghe, còn nói mỗi năm cứ đến ngày giỗ của bà, Lục Học Phương đều cử người tới thắp hương, dâng hoa.
"Thì ra là vậy!" Lâm Uyển Bạch hiểu ra, gật gù: "Tuy rằng khiến người ta rất căm phẫn nhưng cũng may chỉ là một màn đùa thái quá. Bằng không, Trịnh Sơ Vũ mà ác hơn một chút nữa thì hậu quả không dám tưởng tượng..."
Nếu so sánh, Trịnh Sơ Vũ và Lâm Dao Dao có vẻ như là cùng một loại người, nhưng cũng không giống hoàn toàn. Tính cách cô ta có chút kiêu kỳ, ngang ngược, nhưng về bản chất lại khác rất nhiều. Từ chuyện lần này cô có thể nhận ra đôi phần. Cô ta mà sử dụng những thứ như thuốc thì...
Cô và Lê Giang Nam áo quần không chỉnh tề, nhưng cũng may vẫn còn chăn che người, cùng lắm coi như đi biển, chí ít còn có đường sống, không đến mức không thể vãn hồi. Cô từ đó cũng nhận ra cô ta đơn thuần chỉ trêu đùa ác ý, muốn khiến Hoắc Trường Uyên hiểu lầm và nổi giận mà thôi.
Ngay sau đó liền có người làm bê một khay canh ra ngoài. Bắt đầu từ ông cụ, họ lần lượt đặt xuống trước mặt mọi người. Sau khi vòng một vòng, tới trước mặt Lâm Uyển Bạch, gương mặt cúi thấp của người ấy khó giấu được sự trắng nhợt, bàn tay bê canh cũng hơi run rẩy.
Nước canh bên trong cũng rung rinh theo.
"Cô Lâm, canh của cô!"
Lâm Uyển Bạch chú ý thấy nước canh hơi sóng sánh bèn đưa tay ra đỡ: "Cảm ơn."
Đúng vào lúc cô chạm vào mép bát, tay của người làm run lên, cầm không vững, bát canh rơi thẳng xuống đất.
Tuy không vỡ nhưng canh đổ hết ra ngoài, hơn nữa không biết có phải vì chột dạ không mà người làm sắc mặt hoang mang, lập tức phủ phục xuống đất.
Cảnh tượng xảy ra quá đột ngột, khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua.
Ánh mắt sắc lẹm của Hoắc Trường Uyên lướt qua bát canh dưới đất, rồi lập tức đánh sang nhìn người làm ngồi bên cạnh, không chỉ mặt mũi tái nhợt mà mồ hôi còn chảy ròng ròng xuống tóc mai, một phản ứng chỉ có ở một người đang ở trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Khẽ nheo mắt lại, Hoắc Trường Uyên trầm giọng hỏi: "Trong canh này đã bỏ thứ gì?"
Người làm vừa nghe xong, lập tức căng thẳng hơn ban nãy vạn lần, lắc đầu xóa sạch mọi liên quan tới bản thân: "Không liên quan tới tôi, đều do cô Sơ Vũ căn dặn tôi!"
Nghe thấy mình bị bán đứng, Trịnh Sơ Vũ tức tái mặt.
Hoắc Trường Uyên hướng mũi dùi về phía đối diện, một lần nữa chất vấn: "Trong canh này rốt cuộc đã bỏ thứ gì?!"
Trịnh Sơ Vũ bị ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua, giống như lần trước ở khách sạn, trong lòng có chút sợ hãi. Cô ta cũng không ngờ người làm đến chút chuyện này cũng không làm được.
Trịnh Sơ Vũ bĩu môi, miệng lẩm bẩm: "Còn có thể là gì, chẳng qua chỉ là thuốc xổ..."
"Thuốc chuột!"
Người làm cúi đầu nãy giờ, nghĩ Hoắc Trường Uyên hỏi lại mình lần nữa, nên khai báo hết, không dám giấu giếm.
Thuốc chuột?
Nghe xong, những người ngồi trên bàn như đứng hình.
Lâm Uyển Bạch nhìn xuống bát canh với vẻ khó tin. Nghĩ tới chuyện ban nãy suýt chút nữa mình đã uống nó, cô hoảng sợ vô cùng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Đối mặt với ánh mắt thảng thốt của mọi người, Trịnh Sơ Vũ cảm thấy cực kỳ khó hiểu, bèn nhìn xuống người làm: "Cô nói linh tinh cái gì vậy?"
Ông cụ Lục sa sầm mặt lại, giơ tay gọi quản gia vào, yêu cầu nhặt bát canh lên mang đi kiểm tra.
Chỉ vài phút sau, quản gia quay trở lại, ngập ngừng báo cáo: "Ông cụ, trong canh quả thực đã bỏ thuốc chuột..."
Gần như đồng thời, những tiếng xuýt xoa vang lên.
Trong rất nhiều ánh mắt vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, không ai chú ý thấy, đôi mắt Lục Tịnh Tuyết mang theo một sự tiếc nuối thoáng qua rất nhanh.
"Cái gì?" Trịnh Sơ Vũ trợn tròn mắt, giống như cũng giật mình không hề nhẹ.
Người đó bỗng dưng khóc thút thít: "Xin lỗi ông, cháu làm theo lời dặn của cô Sơ Vũ. Cháu cũng không muốn, cháu chỉ là người dưới. Tiểu thư đưa thuốc, bảo cháu cho vào canh..."
Trịnh Sơ Vũ chỉ tay vào người dưới, đầu ngón tay run lên vì tức giận: "Đồ đúng là tôi đích thân đưa cho cô, bên trong là gì, tôi còn không nắm rõ hay sao! Cô làm việc không suôn sẻ, giờ còn dám đổ oan cho tôi!"
"Đủ rồi!" Ông cụ Lục gõ mạnh cây gậy.
Trịnh Sơ Vũ thấy ông cụ thật sự nổi giận, sốt sắng tới mức hai mắt đỏ rực lên, chẳng mấy chốc nước mắt đã trào ra: "Ông ngoại, ông nghe cháu giải thích, cháu thật sự chỉ muốn trút giận, không định..."
"Cháu còn gì để ngụy biện nữa? Ban nãy chính cháu cũng thừa nhận rồi, chính cháu dặn người dưới làm. Ông còn tưởng cháu đã biết sai, không ngờ cháu hỗn đến vậy! Xem ra mấy năm qua Học Phương quá nuông chiều cháu rồi!" Ông cụ Lục lắc đầu, cực kỳ thất vọng.
"Ông nội, ông đừng giận, cẩn thận sức khỏe! Tiểu Vũ còn trẻ người non dạ, không hiểu chuyện nên phạm sai lầm cũng là chuyện rất bình thường. Cũng may bây giờ không có chuyện gì cả!" Lục Tịnh Tuyết lúc này đứng dậy khỏi ghế, bê cốc nước đi qua, vừa cúi xuống vuốt ngực cho ông cụ Lục vừa nhìn về phía em gái họ: "Tiểu Vũ, em xem em làm ông nội tức giận này, còn không mau nhận sai!"
"Em không!" Trịnh Sơ Vũ vẫn bướng bỉnh, không chịu thừa nhận mình đã sai trái.
Lục Học Lâm cũng cảm thấy đau lòng và thất vọng, nói: "Tiểu Vũ, cháu quả thực rất quá đáng!"
"Bác, cháu..." Trịnh Sơ Vũ nghẹn ngào. Bản thân cô ta cũng không biết phải làm sao để thanh minh cho mình. Hơn nữa lúc này đây, trên bàn ăn cũng đã không còn ai tin lời cô ta nữa.
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên như sương lạnh tháng sáu, lạnh lùng bật ra hai chữ: "Báo cảnh sát!"
Hết chương 325