Xin Hãy Ôm Em

Chương 338 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


"Có điều giấu giếm?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.



"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, trầm ngâm nói một câu: "Nhưng cũng chỉ là cảm giác của em thôi..."



Bởi vì cô thật ra không chắc chắn lắm, đơn thuần chỉ là cảm giác mà thôi.



"Đừng suy nghĩ nữa." Hoắc Trường Uyên sợ cô nghĩ nhiều mệt mỏi, bèn nắm chặt tay lại.



Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, cười dịu dàng với anh.



Đèn tín hiệu phía trước chuyển xanh, chiếc xe tiếp tục lăn bánh, nhưng sau khi đi một quãng, anh bèn đỗ lại bên đường.



Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch nghi hoặc hỏi: "Sao anh dừng lại thế?"



Hoắc Trường Uyên đã tháo dây an toàn, rút chìa khóa xe, chỉ tay về phía một cửa hàng: "Mua đồ cho con gái yêu."



Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn theo hướng tay anh chỉ, thấy một cửa hàng đồ mẹ và bé có tấm biển màu vàng nhạt. Trong tủ kính bày không ít đồ dùng của em bé, màu sắc hồng phấn dễ thương, khiến người ta nhìn mà trái tim cũng chợt mềm nhũn ra.



Cô lại cúi đầu nhìn xuống cái bụng vẫn phẳng lì của mình, sau đó ngẩn người.



Mang thai gần mười tháng, bây giờ đã mua có phải gấp gáp quá không?



Cô chưa kịp lên tiếng đồng tình hay phản bác, Hoắc Trường Uyên đã vòng qua đầu xe, mở cửa nắm tay cô đi vào trong cửa hàng.



Nhân viên đã đợi sẵn ở đó. Khi họ đi tới gần liền kéo mở cánh cửa kính, cười tươi chào đón: "Xin hỏi anh chị cần gì, hoặc em có thể giúp gì cho anh chị không ạ?"



Xưng hô này khiến trái tim chợt run lên.



"Mua ít đồ." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.



"Xin hỏi cháu nhà mình mấy tháng rồi ạ? Là cháu trai hay cháu gái ạ?" Nhân viên tiếp tục hỏi.



Lâm Uyển Bạch vô thức chạm tay lên bụng: "À, vẫn chưa chào đời! Tạm thời chưa rõ giới tính..."



"Là con gái." Một giọng nam trầm che lấp giọng cô.



"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.



Có lúc cô thật sự không hiểu, sự chắc chắn của Hoắc Trường Uyên rốt cuộc từ đâu mà có.



Người nhân viên đưa tay ra, nhiệt tình nói với họ: "Vậy mời anh chị đi theo em, khu vực bên này là đồ cho bé gái. Em có thể giới thiệu cho anh chị, những đồ dành cho bé gái mới chào đời thật ra rất nhiều ạ!"



Ban đầu họ chỉ cầm theo một chiếc giỏ nhỏ, vậy mà chưa đi hết một dãy hàng đã đổi sang xe đẩy.



Người giao tiếp với nhân viên hoàn toàn không phải là người mẹ tương lai Lâm Uyển Bạch mà là người bố tương lai ở bên cạnh. Hoắc Trường Uyên hoàn toàn giống như bình thường khi cô và thím Lý đi chợ vậy, cầm hết cái này cái kia bỏ vào xe, không sao cản nổi.




"Sunny?" Hoắc Trường Uyên chau mày.



"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Lúc ở cửa hàng đồ mẹ và bé, thật ra em nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết. Cô ta đi từ quán café đối diện ra, sau đó gọi điện nói với Sơ Vũ em đã có thai... Sơ Vũ bảo em phải để ý một chút!"



Nghe xong, mặt Hoắc Trường Uyên dần dần nghiêm và lạnh hơn.



...



Lúc ăn tối, có khách tới nhà, có thể coi là do Hoắc Trường Uyên mời tới, cũng có thể tính là chủ động tới.



Lục Học Lâm cũng đã biết tin cô có bầu. Nhưng vì qua điện thoại, Hoắc Trường Uyên đắc ý thể hiện một lượt nên ông không thể ngồi yên, muốn qua xem sao.



Ông không đến tay không mà xách theo không ít đồ, toàn là đồ của mẹ và bé. Dĩ nhiên làm ông ngoại cũng không thể thiên vị, còn có cả đồ chơi cho bánh bao nhỏ.



Lâm Uyển Bạch chủ động tiến lên đón, không quên kể tội hành vi mua sắm thiếu chừng mực của Hoắc Trường Uyên.



Đồ chiều nay mua đã được ship toàn bộ về nhà, trùng hợp là hôm nay đồ đặt trên mạng cũng được gửi tới. Cả căn phòng để đồ chật cứng. Vậy mà anh vẫn cảm thấy không đủ, vẫn bắt thím Lý dọn thêm cả một phòng ngủ của khách dành để đồ của con gái!



Tới tuổi của Lục Học Lâm, những gì mong muốn không còn xa vời. Trước đó biết mình có một đứa cháu ngoại đáng yêu dễ thương, ông đã vui lắm rồi. Bây giờ lại chuẩn bị đón thêm một đứa nữa, dĩ nhiên vui không tả xiết.



Sau khi ngồi xuống, Lục Học Lâm nhìn lướt qua bụng cô, cười ha ha: "Trường Uyên bảo là con gái hả con?"



Lâm Uyển Bạch nghe vậy mỉm cười.



Hoắc Trường Uyên cũng thật là, dù là với ai cũng tự tuyên bố là con gái. Cô hơi đổ người về trước một chút, nói nhỏ không cho Hoắc Trường Uyên đứng bên kia xếp đồ nghe thấy: "Vẫn chưa biết, phải được bốn tháng mới nhìn ra ạ!"



Nụ cười của Lục Học Lâm càng thêm đậm.



Thấy nét mặt ông có chút mệt mỏi, Lâm Uyển Bạch quan tâm hỏi: "Bố, gần đây sức khỏe của bố ổn chứ?"



"Vẫn ổn!" Lục Học Lâm vội xua tay, cười nói: "Con đừng lo lắng. Gần đây bố có đi tái khám hai lần, bác sỹ nói việc phục hồi đang rất ổn! Chỉ là hai hôm nay bố thức hơi khuya, nằm mơ thấy mẹ con."



Nói tới đây, sắc mặt Lục Học Lâm ánh lên không ít dịu dàng, như đang nhớ về những chuyện hạnh phúc cùng người phụ nữ ấy.



"Bà ấy chỉ yên lặng nhìn bố, không nói gì cả, một câu cũng không..."



Lâm Uyển Bạch nghe ra sự lạc lõng và cô đơn bên trong câu nói ấy. Cô bất giác nói: "Bố, con cùng bố tới thăm mẹ nhé!"



Lục Học Lâm nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, vì khi nghe thấy câu này anh chợt nhíu mày: "Không cần đâu, bố tự đi được rồi. Âm khí ở nghĩa trang nặng nề, bây giờ con đang mang thai, không thích hợp tới đó!"



Lâm Uyển Bạch xoa tay lên bụng, gật đầu...



Hết chương 338