Xin Hãy Ôm Em
Chương 339 :
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Hoắc Trường Uyên bấy giờ mới dãn cơ mặt, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, một cánh tay đặt lên phía sau cô một cách tự nhiên. Họ ngồi nói chuyện với Lục Học Lâm, không bao lâu sau thì thím Lý ở trong bếp ra báo có thể ăn cơm được rồi.
Vì Lục Học Lâm tới chơi nên thím Lý làm thêm mấy món liền. Trong ánh chiều tà, bầu không khí tại phòng ăn cực kỳ ấm áp.
Sau khi kết thúc bữa tối, Lâm Uyển Bạch thấy thím Lý bê nước trà lên liền bất giác đứng dậy: "Bố, bố thích uống café, để con pha cho bố một cốc!"
"Anh đi pha cho!" Hoắc Trường Uyên ấn vai cô xuống.
"Bố thích uống em pha mà..." Lâm Uyển Bạch chau mày.
Hoắc Trường Uyên ôm lấy vai cô, mỉm cười tỏ ý: "Không sao, em dạy anh cách pha, bây giờ em đang mang thai, bác sỹ nói ba tháng đầu cần chú ý!"
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh liền biến anh lại nhỏ mọn rồi.
E rằng những lời phía sau phần nhiều là cái cớ. Thực tế vì trước đó anh có yêu cầu, không muốn để cô pha café cho người đàn ông nào khác ngoài anh!
Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười, gật đầu thỏa hiệp: "Thôi được rồi, vậy để em chỉ anh cách..."
Phòng ăn và phòng bếp thông nhau, chỉ bật một ngọn đèn màu vàng cam, rất ấm cúng.
Lục Học Lâm nhìn cậu con rể tương lai đứng xay hạt café trong đó rồi lại nhìn về phía Lâm Uyển Bạch ở đối diện, ánh nhìn chăm chú hướng về phía anh. Đã từng có thời cũng có người dù ông đi tới đâu, ánh mắt cũng luôn dõi theo bóng hình ông như thế.
Tỉnh lại khỏi những ký ức đã qua, Lục Học Lâm ngắm nhìn con gái mình, khuôn mặt cô có vài phần giống mẹ. Ông hơi mơ màng, tựa như cô gái trẻ với chiếc váy trắng và mái tóc đen của hơn hai mươi năm trước đã vượt thời gian và sinh tử để trở về trước mặt ông...
Có lẽ vì cảm xúc xáo trộn, Lục Học Lâm vô thức lên tiếng: "Bây giờ bố thường xuyên lật giở cuốn tiểu thuyết tiếng Đức ấy, và nhớ lại dáng hình mẹ con khi pha café cho bố ngày xưa! Ban đầu bà ấy cũng không biết, còn phải giở sách ra làm theo, và tìm tòi từng chút một."
"Số phận trêu ngươi, bố và mẹ con có lẽ thật sự tình sâu duyên mỏng! Năm đó tuy lỡ dở, nhưng thật ra bố mẹ cũng từng có cơ hội, suýt chút nữa quay về bên nhau. Nếu lần đó được như ý nguyện, có lẽ gia đình ba người chúng ta đã không phải phân ly như thế này."
Có lẽ nhìn thấy sự ngạc nhiên và khó hiểu của cô, Lục Học Lâm chậm rãi giải thích: "Sau khi bố và Tiểu Mai kết hôn thì đa phần bố sang Đức công tác. Năm đó có lẽ con mới tám tuổi, bố gặp lại mẹ con lần nữa! Thật ra bố đã từng nghĩ có gặp lại cũng chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù không quên được thì cũng chỉ có thể chôn sâu tình cảm ấy vào lòng!"
"Nếu bà ấy sống hạnh phúc, vậy thì bố cũng chỉ còn biết chúc phúc. Nhưng bố lại thấy bà ấy sống không hạnh phúc chút nào, người gầy rộc, tiều tụy, thế nên bố mới không kiềm chế được những tình cảm đè nén, muốn đưa bà ấy đi! Lúc đó có vẻ như bà ấy cũng kích động, trong mắt cũng long lanh giọt lệ. Nhưng bà ấy không lập tức trả lời bố ngay, chỉ nói sẽ suy nghĩ... Về sau bố chưa đợi được câu trả lời của bà ấy thì đã nhận tin bà ấy qua đời."
Một chút bất ngờ thoáng qua trong lòng Lâm Uyển Bạch, không ngờ giữa chừng còn xảy ra một chuyện như vậy.
Cô nuốt miếng nước bọt nghẹn lại một lúc trong cổ họng, chậm rãi hỏi: "Bố, lúc đó bố muốn tiếp tục tình cảm với mẹ, vị Lục phu nhân kia có biết không?"
"Biết." Lục Học Lâm gật đầu.
Có điều rất lâu không thấy anh nằm xuống bên cạnh, cô bất giác mở mắt ra thì nhìn thấy anh cầm điện thoại đặt bên tai.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày hỏi: "Hoắc Trường Uyên, muộn vậy rồi anh còn gọi điện thoại cho ai?"
"Tư Niên." Hoắc Trường Uyên đáp.
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch sững người, sau đó lập tức hiểu ra, thở dài: "Bác sỹ Tần nếu biết chuyện có lẽ cũng sẽ rất sốt ruột!"
Đều là người có tình, nhưng lại mỗi người một phương. Một người là bạn mà biết tin còn lo lắng như cô thì cô tin rằng, Tần Tư Niên mà biết, mức độ chỉ hơn không kém.
Hoắc Trường Uyên nghiêm giọng: "Nhưng anh cũng chưa liên lạc được với cậu ấy. Không biết vì tín hiệu ở cao nguyên kém quá hay vì gì khác, không thể liên lạc được."
Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, không ngờ cả Tần Tư Niên cũng mất tích.
Không còn cách nào khác, cuối cùng họ đành ôm nhau đi ngủ.
Hôm sau là ngày đi làm, cả gia đình dậy từ sớm, ngồi quanh bàn ăn sáng. Lúc chuẩn bị ra ngoài, di động của Lâm Uyển Bạch đổ chuông.
Cô đang đi dở một bên giày, chống tay vào tủ giày rút máy ra. Hóa ra một cuộc gọi Facetime. Nhìn thấy số máy hiển thị, cô kích động đến nói cũng run rẩy: "Cá nhỏ!"
Hình ảnh rõ ràng hơi vỡ nhưng vẫn nhìn được khuôn mặt tròn đen sạm vì nắng của Tang Hiểu Du.
"Tiểu Bạch!" Tang Hiểu Du cười với cô qua màn hình: "Mình thấy có nhiều tin nhắn của cậu gửi, biết cậu đã nghe được tin và lo lắng lắm, vừa có sóng là mình báo bình an ngay!"
Lại được nhìn thấy nụ cười quen thuộc, trái tim của Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô hỏi vội: "Cá nhỏ, cậu không sao chứ? Có bị thương không?"
"Không đâu, cậu yên tâm đi!" Tang Hiểu Du cười tít mắt: "Lúc xảy ra động đất, vừa hay mình đang ngồi trên xe buýt, không đứng trong nhà nên thoát nạn, cũng không bị thương. Chỉ là bị mắc kẹt trên đường mất nửa ngày, di động cũng mất sóng. Sáng nay mình đã được đội cứu hộ đưa tới nơi an toàn rồi!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch thở phào, đúng là quá may mắn!
Trong màn hình di động, có thể nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn xung quanh Tang Hiểu Du, tạp âm ồn ào, hơn nữa còn có không ít người da đen đang đi lại phía sau. Thế nên khi bóng một người châu Á cực kỳ nổi bật lướt qua, cô gần như không cần mất sức đã bắt được ngay.
Nhìn đôi mắt hoa đào quen thuộc ấy, Lâm Uyển Bạch tròn mắt sửng sốt: "Bác sỹ Tần?"
Hết chương 339