Xin Hãy Ôm Em

Chương 346 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Lúc Lâm Dũng Nghị đi, tuy ông đã nhấn mạnh nói không cần nhưng Lâm Uyển Bạch rốt cuộc vẫn ra tiễn.



Còn về chuyện khoản tiền kia, ông đã giao toàn quyền cho Hoắc Trường Uyên giải quyết.



Hoắc Trường Uyên cộng thêm bánh bao nhỏ, cả gia đình ba người tiễn Lâm Dũng Nghị tới tận cửa kiểm tra an ninh, ngược lại khiến Lâm Dũng Nghị, người đang cố tỏ ra bình thản, không kìm được lòng, đến phút cuối cùng vẫy tay chào tạm biệt, giọng cũng hơi nghẹn ngào, thậm chí còn có phần quyến luyến không nỡ đi.



Trong câu chuyện nhiều duyên nợ của đời trước, thật ra người đáng thương nhất phải là Lâm Dũng Nghị.



Cuối cùng ông vẫn cô độc một mình, chỉ còn lại một nỗi đau sâu sắc, yêu mà không có được, nhưng ông vẫn chấp nhận cưới mẹ về làm vợ, cho dù suốt tám năm trời đằng đẵng, ông không có được sự coi trọng của người con gái trong trái tim mình.



Lục Học Lâm tuy sầu não vô cùng vì bỏ lỡ cuộc đời với người mình yêu, nhưng chí ít vẫn còn lưu giữ được những kỷ niệm yêu nhau và bên nhau, cũng như tình yêu mẹ dành cho ông trọn đời trọn kiếp, còn Lâm Dũng Nghị thì chẳng có gì cả.



Nhìn bóng dáng tiều tụy thậm chí có phần lọm khọm đó, đến tận khi bóng ông biến mất, Lâm Uyển Bạch mới dám để nước mắt trào ra.



Hoắc Trường Uyên đứng bên cạnh nhìn mà cứ nhíu mày suốt. Anh rút chiếc khăn tay trong túi ra, kiên nhẫn lau mí mắt cho cô: "Uyển Uyển, em còn khóc nữa anh sẽ đau lòng đấy!"



"Bảo bảo cũng đau lòng!" Bánh bao nhỏ cũng giật giật bàn tay cô.



Lâm Uyển Bạch nhìn sự quan tâm giống nhau y như đúc trong ánh mắt một lớn một nhỏ, cuối cùng vẫn phải phì cười trong nước mắt.



Giữa đại sảnh sân bay người qua người lại, cho dù là những bước chân vội vã cũng không ngăn được mọi người nhìn về phía họ. Đối diện với những ánh mắt ngưỡng mộ không hề giấu giếm ấy, cô cũng điềm nhiên chấp nhận.



Lúc về, Hoắc Trường Uyên nhận một cuộc điện thoại, có một văn bản gấp cần anh về công ty lấy. Ô tô dừng lại trước cổng, Lâm Uyển Bạch dẫn bánh bao nhỏ xuống xe trở về biệt thự trước.



Vừa vào cửa, thím Lý đã rảo bước đi tới: "Ông Lục tới rồi, đã đợi rất lâu trong phòng khách!"



Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch vội vàng đi vào phòng khách. Lục Học Lâm đang ngồi trên sofa, tách trà trước mặt đã cạn, có thể nhận ra ông đã đến được một lúc, hơn nữa còn mang theo không ít đồ, đều là những đồ bổ dưỡng, bổ khí bổ huyết.



Advertisement / Quảng cáo



"Bố!"



"Ông ngoại~"



Bánh bao nhỏ chào ngay sau cô.



Lâm Uyển Bạch kịp thời giữ bánh bao nhỏ lại, sợ thằng bé nói lỡ lời, cô bèn lên tiếng: "Bảo bối, bộ quần áo này bẩn rồi, để thím Lý đưa con lên gác thay một bộ sạch sẽ nhé, còn nữa chẳng phải lần trước còn vẽ một bức tranh nói muốn tặng cho ông ngoại sao!"



"Vâng vâng, bảo bảo đi lấy ngay đây!" Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, rồi chạy tuột lên gác cùng thím Lý.



Trong phòng khách chỉ còn lại hai bố con họ. Lục Học Lâm nhìn về phía cô, không nhịn được, buông một tiếng thở dài, trách móc nói: "Uyển Bạch, sao lúc này con vẫn còn ra ngoài, tối qua vừa mới từ bệnh viện trở về, nên ở yên trong nhà tĩnh dưỡng mới đúng chứ!"



"Dạ..." Lâm Uyển Bạch chột dạ.



Cô cắn môi, ấp úng giải thích: "Bố con bên nhà họ Lâm di dân ra nước ngoài, hôm nay ông bay nên con ra tiễn ông."



"Thì ra là như vậy!" Lục Học Lâm nghe xong cũng gật đầu thông cảm, nhưng nét mặt vẫn còn rất nhiều sự không yên tâm: "Uyển Bạch, chuyện đứa con tuy đáng tiếc, nhưng con cũng đừng quá buồn lòng! Cũng may con và Trường Uyên đã có Đậu Đậu, hơn nữa hai đứa còn trẻ, muốn có con sau này còn rất nhiều cơ hội!"
Đèn đầu giường được tắt đi, chỉ còn lại ánh trăng vằng vặc, soi sáng cảnh xấu hổ trong phòng...



...



Đến chập tối ngày thứ Hai, hoàng hôn bao trùm cả thành phố.



Lâm Uyển Bạch vẫn như mọi ngày, đi về phía Hoắc Trường Uyên trong ánh mắt ngưỡng mộ, để anh mở cửa và cài dây an toàn cho mình.



Đến khi anh vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, cô bèn đưa tay ra, kéo tay anh đặt lên bụng.



"Hử?"



Hoắc Trường Uyên nghi hoặc, sau đó lập tức căng thẳng: "Sao vậy, Uyển Uyển, có phải bụng khó chịu không?"



Advertisement / Quảng cáo



"Không phải!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười lắc đầu, khẽ nói: "Hoắc Trường Uyên, hôm nay em cảm giác nó động đậy rồi!"



"Thật sao?" Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày.



"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, chia sẻ hết với anh: "Hôm nay lúc ăn trưa ở nhà ăn, nói chuyện điện thoại với anh xong, em vô tình đặt tay lên và cảm nhận được!"



"Ban đầu em còn rất lo, mới hơn ba tháng, động thai thì hình như hơi sớm. Nhưng em đã gọi điện thoại cho bác sỹ Phó rồi. Cô ấy nói là chuyện bình thường, thời gian xuất hiện động thai của mỗi người là khác nhau, có người sớm thì khoảng ba tháng đã có rồi, muộn thì tầm năm tháng, hơn nữa đa phần mang thai lần hai thời gian động thai sẽ sớm hơn!"



Bác sỹ Phó chính là bác sỹ khoa Sản vẫn luôn chăm sóc cho cô từ lúc biết tin mang thai tới giờ. Vì từng mang thai bánh bao nhỏ nên Lâm Uyển Bạch có kinh nghiệm, chắc chắn khoảnh khắc đó là động thai.



"Vì sao anh không cảm nhận được nhỉ?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.



"Bây giờ vừa có, sau này mỗi ngày sẽ xuất hiện rất nhiều lần!" Lâm Uyển Bạch buồn cười giải thích, nói với anh: "Ban đầu động thai sẽ rất nhẹ nhàng, chỉ cảm giác như sôi bụng thôi, ọc ọc một chút, cũng giống như tim đập vậy, bỗng nhiên thịch một cái..."



Nghe cô miêu tả sinh động như vậy, ánh mắt Hoắc Trường Uyên đầy thèm thuồng. Dọc đường đi, chỉ cần gặp đèn đỏ là anh lại vươn tay qua, nín thở chăm chú cảm nhận sự ngọ ngoạy của con gái, khiến Lâm Uyển Bạch cười khúc khích.



Anh đã gọi điện báo chú Lý tới đón bánh bao nhỏ, họ cũng không về nhà ngay mà đi về hướng biệt thự nhà họ Lục.



Sau khi chiếc xe đỗ lại trong sân, nụ cười của cả hai đều tan biến. Lâm Uyển Bạch bước xuống xe, anh vòng qua ôm vai cô, cả hai cúi mặt đi vào trong nhà.



Khi trời tối hẳn, một chiếc ô tô sang trọng dừng trước cửa.



Đó cũng là xe của nhà họ Lục, có điều không phải xe của căn biệt thự này. Tài xế mở cửa phía sau ra, một mình Lục Tịnh Tuyết bước xuống. Nguyễn Chính Mai dĩ nhiên cũng muốn đến nhưng bà ta không còn được hoan nghênh và cho phép như xưa.



Lúc này từ trong biệt thự có một cái bóng chạy ra.



Giống như chịu ấm ức gì đó vô cùng lớn, dọc đường còn che đi những dòng nước mắt, đến tận khi lao tới bồn hoa bên cạnh sân người đó mới dùng chân giẫm mạnh lên hàng rào bằng gỗ, vẻ trút giận...



Hết chương 347