Xin Hãy Ôm Em
Chương 347 :
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Lục Tịnh Tuyết thấy vậy, bèn đánh mắt vào trong biệt thự, rồi đi tới với nét mặt khó hiểu: "Tiểu Vũ, em sao vậy?"
Người chạy ra ngoài là Trịnh Sơ Vũ. Lúc này cô ấy đang giận dữ ra mặt, thần sắc chỉ toàn phẫn nộ, đến nỗi từng đường nét thanh tú trên gương mặt trông có phần dữ dằn, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.
"Tịnh Tuyết, em thật sự hận muốn chết!" Trịnh Sơ Vũ giậm chân, mắt càng đỏ sọng.
Lục Tịnh Tuyết nghi hoặc trong lòng, rút một chiếc khăn tay trong túi ra, giả vờ đưa cho cô ấy, nói giọng an ủi: "Em đừng khóc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng phải vì Lâm Uyển Bạch đó sao!" Trịnh Sơ Vũ nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Uyển Bạch?" Lục Tịnh Tuyết kinh ngạc hỏi.
Cô ta một lần nữa đánh mắt vào biệt thự, khi thu ánh mắt lại thì nghe tiếng chiếc xe ô tô trắng dừng lại trong sân khoảng hai giây. Ban nãy lúc đi vào, cô ta đã nhìn thấy nó đỗ ở đó, biết Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch nhất định cũng đang có mặt.
"Đúng, chính là chị ta!" Trịnh Sơ Vũ hằn học nói, từng chữ đều toát vẻ hận thù: "Cả đời này em và chị ta thề không đội trời chung! Bản thân chị ta vô dụng, lúc xuống nhà không chú ý để người làm va phải ngã xuống, không giữ được con, để mất đứa bé, nhưng chuyện này liên quan gì tới em chứ! Vậy mà chị ta lại chạy đi tìm ông ngoại mách tội, đổ tội cho em sai người làm làm vậy. Quá đáng thật sự, người làm đó đã tự nhận là bất cẩn rồi, không ai sai khiến cả, nhưng chị ta cứ một mực khẳng định có liên quan tới em!"
"Chuyện thuốc chuột lần trước em bị oan, nhưng em đã nhịn rồi. Khoảng thời gian gần đây em chẳng làm gì phá hoại chị ta và anh Trường Uyên cả, không ngờ chị ta ngông cuồng quá mức, bắt em chịu tội vô lý, thật tức chết!"
Advertisement / Quảng cáo
Nói đến cuối cùng, Trịnh Sơ Vũ thật sự nước mắt giàn giụa như không biết trút sự ấm ức này vào đâu, còn phải giơ tay áo lên lau.
Nghe xong, Lục Tịnh Tuyết khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng không khó giải thích.
Chuyện thuốc chuột lần trước Trịnh Sơ Vũ không có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, cho dù Lục Học Phương vừa về nước là hùng hùng hổ hổ lao tới nhà trang cãi với Nguyễn Chính Mai, nhưng ở trong mắt mọi người thì vẫn là do Trịnh Sơ Vũ giở trò. Chuyện lần này vừa xảy ra, hôm đó Trịnh Sơ Vũ cũng có mặt, Lâm Uyển Bạch đương nhiên sẽ đổ dồn mọi mâu thuẫn lên đầu Trịnh Sơ Vũ.
Cố nhịn xuống nụ cười thầm trong bụng, Lục Tịnh Tuyết tiếp tục an ủi: "Được rồi, đừng giận nữa. Em giải thích rõ ràng với ông ngoại, chắc ông sẽ tin em thôi!"
"Nếu ông chịu tin em đã chẳng bực đến mức này. Ông ngoại mắng em một trận, rõ ràng vì tin lời chị ta, cũng cho rằng có khả năng là do em làm!" Trịnh Sơ Vũ phẫn nộ nói, rồi lại gạt hai hàng nước mắt, đỏ mắt nhìn cô ta: "Tịnh Tuyết, chị giúp em được không?"
"Giúp em chuyện gì?" Lục Tịnh Tuyết không hiểu.
Vì số tháng chưa nhiều, cô ăn mặc cũng rộng rãi nên hoàn toàn không thể nhìn ra đứa bé còn hay mất. Nghe Trịnh Sơ Vũ nói xong, cô ta như bừng tỉnh trong phút chốc, hóa ra mình đã bị lừa!
Làm gì có chuyện mách tội ở đây, chẳng qua chỉ vì muốn kéo cô ta xuống bùn...
Lục Tịnh Tuyết gần như nghiến răng nghiến lợi, buột miệng nói ra: "Ông nội, bố, con nhỏ này cố tình tính kế hãm hại con!"
Advertisement / Quảng cáo
Vừa dứt lời xong, cô ta liền hối hận, nói như vậy há chẳng phải là một sự thừa nhận hay sao...
Quả nhiên, Lục Học Lâm nhìn cô ta còn sửng sốt hơn ban nãy, hỏi rành mạch từng câu từng chữ với thái độ khó tin: "Tịnh Tuyết, chuyện thuốc chuột lần trước thật sự là do con làm, không liên quan tới Sơ Vũ?"
"Con..." Lục Tịnh Tuyết hoảng loạn.
Ông cụ Lục im lặng nãy giờ cũng chỉ biết lắc đầu, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt toát lên sự bất lực: "Tịnh Tuyết, cháu khiến ông quá thất vọng. Ông lâu nay cứ nghĩ cháu là người hiểu chuyện và lương thiện nhất, nhưng sao cháu... lại giống hệt mẹ cháu, tâm địa ác độc như vậy!"
"Uổng công cháu là em họ của Sơ Vũ mà dám hãm hại nó như vậy!" Lục Học Phương oán hận trong lòng, càng không bỏ qua cơ hội lần này.
Lục Tịnh Tuyết có trăm cái miệng cũng khó mà biện bạch, đành bấm bụng thừa nhận mọi chuyện.
Cô ta vòng qua bàn ăn, chạy nhanh tới giữa ông cụ Lục và Lục Học Lâm, quỳ xuống bên chân Lục Học Lâm, nước mắt lã chã rơi, nói với thái độ ân hận: "Bố, con chỉ nhất thời suy nghĩ tối tăm! Lâm Uyển Bạch giật mất Trường Uyên từ tay con, lại đường hoàng bước vào nhà họ Lục. Mẹ và con hôm nay đi tới bước này, con rất khó chịu trong lòng mới nông nổi làm ra chuyện sai lầm này... Cũng may chưa gây ra hậu quả không thể cứu vãn, bố tha thứ cho con được không? Bố, thật ra con hối hận lắm rồi, con là con gái của bố, con là người ra sao chẳng phải bố hiểu rõ nhất sao, đúng không ạ?"
Nhìn thấy dòng nước mắt giàn giụa của con gái, trong lòng Lục Học Lâm khó tránh khỏi mâu thuẫn. Ở một góc độ nào đó, Lục Tịnh Tuyết cũng coi như được người ta đồng cảm, ngay cả ông cụ Lục ở bên cạnh cũng không khỏi mềm lòng.
"Không chỉ có vậy."
Bỗng nhiên, một giọng nam trầm vang lên kịp thời.
Hết chương 347