Xin Hãy Ôm Em

Chương 353 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Lâm Uyển Bạch cố ý đợi một lúc rồi mới chầm chậm lên tiếng: "Chuyện của em và cô gái kia, thật ra Sơ Vũ đoán được em cố tình."



"Cô ấy biết ư?" Lê Giang Nam lại giật mình.



"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Sơ Vũ nói, em làm như vậy hoàn toàn là vì muốn từ chối cô ấy, vì sợ cô ấy tiếp tục quấn lấy em, thậm chí không tiếc công tìm một cô gái khác để hẹn hò, có thể thấy em ghét cô ấy đến mức nào. Chị nghĩ cô ấy đau lòng thật sự rồi, nói quyết định từ bỏ em. Những lời này đều là lời của cô ấy!"



"Hơn nữa, cô ấy còn nói, với chuyện tình yêu này cô ấy đã hoàn toàn chết tâm, định nghe lời co Học Phương, qua bên đó xem mặt, tìm một người ngoại quốc rồi cưới chồng luôn! Cũng chẳng cần biết thích hay không thích, cho dù xấu một chút hoặc tuổi tác cao một chút cũng không sao cả, chỉ cần chịu lấy cô ấy là được. Chị thấy cô ấy khi nói những lời này vẻ như đã nhìn thấu hồng trần rồi vậy!"



Khi nghe cô nói tới "tìm một người ngoại quốc rồi cưới chồng luôn", ở phía đối diện vang lên một âm thanh giòn tan.



Chiếc thìa café trong tay Lê Giang Nam rơi xuống mặt bàn.



Chỉ riêng điểm này thôi, Lâm Uyển Bạch cũng dám khẳng định Lê Giang Nam không hoàn toàn vô tâm với Trịnh Sơ Vũ, bằng không đã chẳng có kiểu phản ứng khó mà giấu giếm được này.



Lê Giang Nam ngượng ngập lấy khăn giấy lau thìa café, rồi bỏ lại vào cốc, nhưng không bê lên uống mà hỏi với giọng không chắc chắn: "Chị Tiểu Bạch, cô ấy... nói như vậy thật sao?"



"Ừm, chị lừa em được chắc!" Lâm Uyển Bạch gật đầu cực kỳ nghiêm túc.



Cô đúng là không lừa ai, có điều về cơ bản cũng có thêm mắm dặm muối một chút.



À, hoặc là nhiều chút.



Mượn động tác uống nước, cô len lén liếc nhìn những thay đổi trên gương mặt anh, có vẻ như còn nhiều hơn những gì cô suy đoán. Chép miệng một tiếng cô lại nói: "Chắc em cũng hiểu Sơ Vũ, cô ấy là kiểu người dám yêu dám hận, tính cách cứng rắn, thường thì nói được làm được. Chị cảm giác lúc này ở bên Anh cô ấy đã xem mặt thành công rồi. Chưa biết chừng, không bao lâu sau đám cưới của chị cũng sẽ nhận được tin vui của cô ấy đấy!"



Lần này, Lê Giang Nam thực sự không muốn ngồi uống café thêm nữa.



Nếu thật sự không có cảm xúc, sẽ chỉ có một tiếng thở phào nhẹ nhõm chứ không phải một ánh mắt phức tạp như lúc này.



Lâm Uyển Bạch cảm thấy có vẻ ổn ổn rồi, ngẫm nghĩ bèn nói: "Giang Nam, em theo ông ngoại từ Hồng Kông tới Băng Thành, sau đó ở lại đây mãi không chịu về, ban đầu đơn thuần là vì chị, nhưng về sau thì sao? Cũng vẫn là vì điều này ư?"



Nghe xong, Lê Giang Nam sững người nhìn về phía cô.



Ánh nắng hắt vào qua ô cửa sổ thủy tinh, gương mặt tuấn tú và sáng sủa ấy ẩn hiện trong bóng nắng, biểu cảm lúc này đã chìm sâu vào sự bứt rứt.



Chú Lý nãy giờ vẫn ở bên đường chờ đợi. Kết thúc buổi gặp mặt, Lê Giang Nam tiễn Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ lên xe, hai người họ mỉm cười vẫy tay tạm biệt nhau.



Xe đi mỗi lúc một xa, Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu dựa vào cửa xe, nhìn vào gương chiếu hậu chợt mỉm cười. Ở trong đó, Lê Giang Nam vẫn cầm chìa khóa xe đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn dòng xe qua lại.



Buổi tối ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau là thứ Hai, lại đi làm như bình thường.



Lâm Uyển Bạch sắp xếp chỗ thiếp đã viết xong, kiểm tra một lượt xem có sót ai không, rồi bỏ hết vào trong túi xách, Hoắc Trường Uyên thay xong quần áo từ phòng thay đồ đi ra, tay vẫn còn chỉnh cà vạt, cô ngẩng đầu hỏi: "Hoắc... Ông xã, thiếp mời anh giúp em gửi hết rồi chứ?"



Tuy rằng đã chữa lại xưng hô nhưng có lúc cô vẫn vô thức gọi tên anh như trước kia, nhưng sợ anh không vui, lần nào cô cũng sửa lại kịp thời.



"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.



"Anh Yến Phong và Diệp Tu cũng đã gửi?" Lâm Uyển Bạch không yên tâm, hỏi tiếp.



Hoắc Trường Uyên mặt vẫn không đổi sắc: "Ừm."



Lâm Uyển Bạch vẫn yên tâm gật đầu, kéo kỹ khóa túi xách lại, xách xuống nhà chuẩn bị ăn sáng. Lúc cô nhấc lên, có một cánh tay mạnh mẽ đã vươn tới: "Anh cầm giúp em."



"Cảm ơn ông xã!" Cô dịu dàng nói.



Hoắc Trường Uyên ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên khóe miệng cô.



Bữa sáng ăn được một nửa, Lâm Uyển Bạch nhận một cuộc điện thoại, vừa nghe đã thấy tiếng cười sảng khoái của ông Lê. Cô vội vàng bỏ quả trứng luộc trong tay xuống.



Sau khi ngắt máy, Hoắc Trường Uyên ở đối diện đưa cho cô một quả trứng mới bóc vỏ còn nóng hổi: "Ông Lê về Hồng Kông rồi ư?"



"Ừm, đúng vậy!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Vì Lê Giang Nam gọi cô một tiếng chị Tiểu Bạch, ông Lê lâu nay vẫn rất quý mến cô cũng đã nhận cô làm cháu nuôi, thế nên lúc đi cũng gọi điện thoại báo với cô một tiếng. Còn Hoắc Thị và tập đoàn Bách Á của ông Lê có quan hệ hợp tác thân thiết, nên tin ông về Hồng Kông anh cũng biết.



Lâm Uyển Bạch nở nụ cười bí ẩn, cắn môi tỏ vẻ đắc ý: "Còn Giang Nam nữa, cậu ấy cũng về rồi! Có điều, cậu ấy không cùng ông Lê về Hồng Kông, anh đoán xem cậu ấy đi đâu?"



"Đi đâu?" Hoắc Trường Uyên đẩy đĩa nước sốt ra trước mặt cô.



"Nước Anh!" Lâm Uyển Bạch nhe răng, sau khi chấm thì cắn một miếng trứng to, vàng ruộm, vui không sao tả xiết: "Sơ Vũ đang ở Anh đó!"



Cô những tưởng sau khi mình nói xong những lời ấy, Lê Giang Nam còn cần một khoảng thời gian để hiểu rõ lòng mình, cũng là để nhận ra tình cảm dành cho Trịnh Sơ Vũ không phải là không có. Nào ngờ còn chưa đầy một ngày, anh ấy đã sốt sắng bay thẳng qua đó rồi!



Nhớ tới đôi mắt đỏ rực, dáng vẻ đau lòng của Trịnh Sơ Vũ khi từ biệt, Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười. Mùa xuân của con bé cuối cùng cũng tới.



Hoắc Trường Uyên thì có vẻ không quan tâm lắm, anh chỉ để ý tới chuyện bữa sáng cô phải ăn thêm hai quả trứng để bổ sung dinh dưỡng.




Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, không dám ho he.



Hoắc Trường Uyên bực mình lườm cô một lúc lâu, thấy cô không thay đổi ý kiến, dần dần có phần bại trận, trong giọng nói có thêm chút ấm ức: "Bà xã, tối nay em bỏ rơi anh thật à?"



Lâm Uyển Bạch im lặng gật đầu.



Đằng sau có tiếng bước chân vang lên, đó là Trịnh Sơ Vũ, người từ ngày được Lê Giang Nam đưa từ Anh về nụ cười trên gương chưa biến mất phút nào. Cô ấy dẫn theo bánh bao nhỏ đi ra. Bánh bao nhỏ một tay nắm tay Trịnh Sơ Vũ, một tay ôm một quả đào, gặm ngon lành.



Trịnh Sơ Vũ hoàn toàn làm như không nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang sa sầm mặt mày, dù sao thì nhà gái cũng nên cứng rắn một lần, chạy tới trước và nói: "Tiểu Bạch, ông ngoại giục chị vào trong đó, nói là theo phong tục, tối nay chị và anh Trường Uyên không được gặp mặt!"



"À, tôi biết rồi!" Lâm Uyển Bạch bấm bụng gật đầu.



Cô len lén quay sang nhìn anh, quả nhiên mặt lại đen đi vài phần.



Cô hai bên khó xử, lại lắc lắc tay anh như ban nãy, kiễng chân thơm lên má anh rồi nịnh: "Ông xã, vậy em vào trước nhé, ngày mai em đợi anh tới!"



"Đi nào!" Trịnh Sơ Vũ bất chấp lý do kéo cô đi.



Bước chân cũng nhanh, chớp mắt đã biến mất trước cửa biệt thự rồi. Dưới ánh trăng, bờ môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng.



Bánh bao nhỏ đứng yên ở đó, cái miệng nhỏ cắn một miệng đào làm văng nước tứ tung. Sau khi nuốt xuống, nó dẩu môi về phía papa, dương dương tự đắc: "Hì hì, cụ ngoại nói bảo bảo có thể ở lại đây!"



Đêm xuống, toàn bộ căn biệt thự đã hoàn toàn yên ắng, chỉ còn những ánh sao nhỏ bé trên nền trời.



Nơi Lâm Uyển Bạch ngủ là căn phòng hướng Đông ở tận cùng hành lang tầng hai, vốn là phòng của Lục Học Phương khi bà chưa đi lấy chồng. Nơi này đã sớm được người làm khéo léo sắp xếp, đâu đâu cũng toát lên không khí hân hoan của đám cưới.



Bánh bao nhỏ, người làm tập tục "đè giường"* cho mẹ đã sớm chìm vào giấc ngủ say từ lâu, cái miệng nhỏ thở phì phò rất đáng yêu.



*Đè giường hay còn gọi là đè giường hỉ là một trong những tập tục trong đám cưới của người Trung Quốc. Nam nữ thanh niên trước ngày cưới, nhà trai phải mời một người cao tuổi trong nhà có cả trai cả gái trải giường cẩn thận, sau đó mời một hoặc hai em trai cùng mình ngủ trên giường cưới. Ở một số nơi kỹ tính sẽ để các bé trai bốn, năm tuổi đè giường, tượng trưng cho sự sinh đẻ may mắn sau khi cưới.



Nhưng Lâm Uyển Bạch thì mãi vẫn chưa ngủ được, chẳng hiểu vì sao cô bỗng dưng cảm thấy bất an, sợ lật người sẽ làm con giật mình nên cô ngồi dậy, cứ thế dựa vào đầu giường thẫn thờ.



Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vọng vào những tiếng sột soạt, cô bất giác nhìn qua.



Trong bóng tối loáng thoáng có bóng người xuất hiện sau rèm cửa.



Lâm Uyển Bạch giật mình, sau đó cô lại nghe thấy có tiếng ngón tay gõ vào cửa kính. Nghĩ ra điều gì, cô rón rén vén chăn bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa ra. Quả nhiên, cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang bò trên bậu cửa sổ.



Cô vội vàng mở cửa ra, để anh vào trong: "Ông xã, anh điên rồi sao? Nửa đêm nửa hôm sau lại trèo cửa sổ!"



"Cửa lớn biệt thự khóa chặt, người nhà họ Lục lại không cho anh gặp em!" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng, hai tay chống lên bậu cửa, nhanh chóng nhảy vào trong, còn nhẹ nhàng đóng kín cửa sổ lại, hoàn toàn không để ai phát hiện.



Nói cách khác, ngoài cửa sổ anh không còn đường nào nữa. Nhìn khoảng cách so với mặt đất, cô cắn môi: "... Quá nguy hiểm rồi!"



"Đừng lo lắng, anh tự biết làm sao!" Hoắc Trường Uyên mỉm cười, phủi phủi bụi trên người.



Lâm Uyển Bạch được anh ôm vào lòng, hai tay chạm lên bờ hông rắn chắc của anh, cô bất giác nói: "Đêm trước ngày cưới, cô dâu và chú rể không được gặp mặt đâu, sao anh còn chạy ra đây sẽ không may mắn đâu!"



Nói xong lại cảm thấy sai sai, cô tự nhổ nước bọt mấy cái.



Hoắc Trường Uyên phì cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô, cúi xuống hôn lên môi cô: "Sao muộn quá rồi còn chưa ngủ?"



"Em hơi bồn chồn lo lắng, không sao ngủ được..." Lâm Uyển Bạch thành thật nói với anh, nghĩ một chút, cô hít một hơi sâu: "Có lẽ vì mai là đám cưới nên em quá căng thẳng!"



"Căng thẳng chuyện gì?" Hoắc Trường Uyên biết rõ còn cố tình hỏi.



Lâm Uyển Bạch cắn môi, gò má ửng hồng: "Em sợ ngày mai xảy ra sơ suất, em sợ tự giẫm vào váy cưới của mình, sợ quên lời thề, sợ..."



Tuy rằng họ đã khớp chương trình một lượt từ lâu nhưng tới giây phút thực sự, cô vẫn lo mình vì quá căng thẳng mà xảy ra sai sót, dù sao thì đây cũng là chuyện đại sự cả đời.



"Không đâu." Hoắc Trường Uyên thu cánh tay lại, ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm ấm vang bên tai: "Đậu Đậu sẽ đứng sau nâng váy cho em, lời thề đã viết đủ lên giấy, tới lúc đó cứ đọc là được. Cho dù còn chuyện gì đáng sợ, thì cũng còn chồng em ở đây!"



Vì một câu "chồng em ở đây" mà cô nghĩ dù trời có sập xuống cũng chẳng sợ gì nữa.



Lâm Uyển Bạch khẽ "ừm" một tiếng, hít hà mùi hương trên người anh, được anh ôm vào lòng khiến cô an tâm như dựa vào một ngọn núi cao vậy.



Hoắc Trường Uyên đã trèo cửa sổ lên đây giữa đêm hôm khuya khoắt dĩ nhiên sẽ không chịu đi, không muốn một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn, trống trải, cho dù chỉ là một đêm. Anh cúi xuống bế cô gái ngoan ngoãn của mình lên và sải bước đi về phía giường.



Hai người họ cởi đồ rồi mỗi người nằm sang một bên. Bánh bao nhỏ mơ màng mở mắt ra, gọi một tiếng: "Mẹ ơi~"



Tới khi lật người, chạm vào cánh tay rắn chắc của Hoắc Trường Uyên, thằng bé lại lẩm bẩm một câu không rõ ràng: "Papa~"



Hết chương 353