Xin Hãy Ôm Em

Chương 354 :

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Đến tận khi bình minh của ngày thứ hai kéo tới, nhân lúc tất cả mọi người còn chưa tỉnh, Hoắc Trường Uyên đã theo đường cũ bò xuống, suốt cả quá trình ấy không một người nào trên dưới trong biệt thự phát hiện ra.



Ngay cả bánh bao nhỏ đêm qua nằm giữa họ, sau khi tỉnh dậy nhìn trái ngó phải một hồi rồi gãi gãi đầu cất giọng non nớt: "Mẹ ơi, hình như tối qua con mơ thấy papa!"



"Ồ." Lâm Uyển Bạch đáp bâng quơ một câu cho qua chuyện.



Đánh răng rửa mặt xong chưa được bao lâu, cửa đã bị ai đó đập dồn dập, bên ngoài vọng vào tiếng gọi đầy nội lực của Trịnh Sơ Vũ: "Tiểu Bạch, dậy chưa? Thợ trang điểm tới rồi đây!"



Sau một tiếng ra lệnh của ông cụ Lục, tất cả người làm đi ra đi vào đều thay đồ đỏ, trông không khí rất vui tươi.



Thợ trang điểm vội tới từ sáng sớm cứ đi vòng quanh Lâm Uyển Bạch suốt, bận rộn nhưng vẫn tuần tự. Sau khi thay váy cưới và chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô đón một người từ nơi phương xa vội trở về chứng kiến khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời cô.



"Cá nhỏ!"



Vạt váy của Lâm Uyển Bạch quá lớn, cô ngồi trên giường không tiện cử động, nhưng hai tay đã vươn dài ra từ lâu.



Tang Hiểu Du mặc một bộ vest trắng quần Âu rộng gọn gàng, mái tóc có vẻ như đã dài ra rất nhiều được buộc gọn sau gáy. Trông cô ấy còn đen hơn bình thường Facetime một chút nhưng vẫn rất khỏe khoắn, cười toét miệng để lộ hàm răng trắng: "Tiểu Bạch, chúc mừng cậu!"



"Cảm ơn cậu!" Lâm Uyển Bạch rất kích động: "Suýt nữa thì mình tưởng cậu không về kịp!"



"Làm gì có chuyện đó!" Tang Hiểu Du càng cười lớn hơn, trong sự trêu đùa cũng có chút chân thành: "Chuyện đại sự đời người này, dù có phải đi bộ về mình cũng đi! Chuyến bay sáng hôm qua bị hủy, không còn cách nào khác, mình đành phải ngồi chuyến tối, cũng may không làm lở dỡ việc ngắm cậu đi lấy chồng!"



Bạn bè thân thiết bao năm, tình cảm rất sâu đậm, cả hai đều nắm chặt tay nhau.



Từ lúc Tang Hiểu Du bước vào cửa, Lâm Uyển Bạch đã chú ý thấy Tần Tư Niên cũng đi theo sau, bụi bặm và mỏi mệt: "Bác sỹ Tần!"



Thấy họ xuất hiện cùng nhau, cô cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không lạ. Khi cô và Hoắc Trường Uyên thông báo cho họ tới tham dự đám cưới, cả hai người đều ở Nam Phi, cùng về đây coi như cũng là chuyện hợp tình hợp lý.



Lâm Uyển Bạch bất giác nhìn sang người bạn thân bên cạnh mình, Tang Hiểu Du đang cúi đầu nghịch mấy viên đá đính trên áo cưới của cô.



Giống như Tang Hiểu Du, Tần Tư Niên dường như cũng đen sạm đi nhiều, nhưng thay đổi nhiều hơn cả vẫn là bớt hoạt bát hơn hẳn khi trước. Một người nếu không khoác lên mình chiếc áo blouse trắng của bệnh viện thì sẽ là một cậu chủ chơi bời đào hoa, nay lại hờ hững, lạnh lùng không chút nhiệt độ.



"Cô Lâm, xin chúc mừng!" Tần Tư Niên mỉm cười với cô, ánh mắt vờ như vô tình lướt qua Tang Hiểu Du, sau đó nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói: "Hai người chuẩn bị đi, tôi phải đi tìm Trường Uyên đây!"



Lâm Uyển Bạch gật đầu, sau khi cái bóng thẳng tắp của Tần Tư Niên khuất sau cánh cửa, cô liền sốt ruột hỏi: "Cá nhỏ, cậu và bác sỹ Tần...?"



Tang Hiểu Du nét mặt vẫn vậy, chỉ mỉm cười, nụ cười rất nhạt.



Hôm qua khi nói chuyện với Trịnh Sơ Vũ, Lâm Uyển Bạch cũng đã nhắc qua về cô bạn thân chơi với mình đã nhiều năm này. Hai người họ tính cách đều hướng ngoại một chút nên mới gặp đã như biết nhau từ lâu. Bạn thân của bạn thân tập trung lại dĩ nhiên trở thành cả đám bạn thân. Họ bắt đầu chụm đầu lại bàn bạc kế lại lát nữa chặn cửa Hoắc Trường Uyên như thế nào.



Cô đứng bên cạnh nhìn mà phì cười lắc đầu, kỳ thật trong lòng cũng đang âm thầm mong đợi sự xuất hiện của anh.



Trịnh Sơ Vũ tay chống cằm, vẽ như sắp nghĩ nát óc, sau đó chép miệng hỏi người bên cạnh: "Cá nhỏ, năm xưa khi chị cưới bác sỹ Tần kia đã có những cách chặn cửa nào hay ho, kể ra cho chị em tham khảo một chút đi, xem có thể dùng lại cách nào?"



Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cũng bất giác thấy vui: "Đúng đấy, Cá nhỏ, năm xưa cậu và bác sỹ Tần giấu mọi người kết hôn kỹ như vậy, đám cưới ra sao?"



"Cá nhỏ, mau nói mau nói!" Trịnh Sơ Vũ không đợi được nữa, lên tiếng thúc giục.



Tang Hiểu Du lắc đầu, đáp khẽ: "Không có đám cưới."


Đang thấp thỏm cắn môi thì cánh cửa sổ hé mở bỗng vọng tới tiếng động. Cô nhìn qua, bóng hình cao lớn của Hoắc Trường Uyên đã nhanh nhẹn nhảy vào trong.



Lâm Uyển Bạch bụm miệng, một giây sau phì cười lắc đầu.



Cô suýt nữa thì quên, tối nay và sáng nay anh đã leo ra leo vào qua đường cửa sổ này.



Cái gọi là chuẩn bị của anh thật ra chỉ là kế hoãn binh, còn bản thân thì dùng cách trực tiếp nhất là trèo đường cửa sổ vào tìm cô, Lâm Uyển Bạch cảm thấy cách này quả thật phù hợp với tính cách của anh. Nhưng không được nghe ba chữ đó, cô ít nhiều cũng có phần hụt hẫng.



Khi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp đang khoác chiếc váy cưới ngồi trên giường đợi mình, bước chân của Hoắc Trường Uyên khựng lại, trái tim nơi lồng ngực đập rất dồn dập.



Anh lao mấy bước như tên bay đã tới trước mặt cô.



Tuy rằng trước đó đã được nhìn thấy cô khoác lên người chiếc áo cưới do chính mình chọn lựa nhưng lúc này khi được nhìn lại lần nữa, anh vẫn không thể dời mắt. Váy cưới thiêng liêng, tôn lên vẻ đẹp như hoa của cô, hơn nữa ánh mắt ngập tràn tình yêu dành cho anh.



Hoắc Trường Uyên cúi xuống trước mặt cô, áp lòng bàn tay lên má cô, bờ môi đặt lên vành tai cô: "Lời này anh chỉ nói một lần, và chỉ nói cho một mình em nghe."



"Bà xã, anh yêu em!"



Lâm Uyển Bạch sững người, rơi thẳng vào ánh mắt sâu hút của anh, sau đó cô nở nụ cười ngọt ngào.



Giữa ánh nắng mai đầy sức sống, vóc dáng Hoắc Trường Uyên thẳng tắp bức người trong bộ vest đen, Lâm Uyển Bạch trong bộ váy trắng mộng ảo thánh thiện. Một người ngồi ở đầu giường mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết, một người cúi xuống khẽ rướn môi, nhìn đối phương nồng nàn tình cảm.



Đây là giây phút bình yên, tươi đẹp nhất trong cuộc đời họ.



Ngoài cửa, Trịnh Sơ Vũ ý thức được điều bất ổn, kêu lên một tiếng "Chết toi", rồi quay người, vội vàng đẩy cửa ra.



Quả nhiên, chị Triệu ở bên trong đang khoanh tay trước ngực đứng ngắm như thưởng thức một bức tranh. Còn Hoắc Trường Uyên, người nói cần chuẩn bị thì lúc này đã xuất hiện trong phòng, bế bổng Lâm Uyển Bạch lên, sải rộng bước chân đi ra cửa.



Đám đón dâu trước cửa thấy anh thành công bế được Lâm Uyển Bạch vào lòng bỗng chốc hô vang một tiếng: "Cô dâu ra rồi..."



Đội đón dâu rầm rộ hoành tráng, đi từ biệt thự nhà họ Lục, men theo con đường phồn hoa nhất của Băng Thành tới nhà thờ. Ruy băng và bóng bay rợp trời. Mỗi một vị khách đứng đợi ở cửa đều tặng những lời chúc phúc chân thành nhất.



Giờ lành tới, tất cả khách khứa đều đợi trong nhà thờ.



Hôm qua Lâm Dũng Nghị đã kịp về nước, đường sá xa xôi chỉ để tham gia hôn lễ của con gái.



Lúc này ông cùng Lục Học Lâm, với tư cách hai người bố cùng dẫn cô vào lễ đường. Tuy cả hai không ai nói với ai câu nào, chỉ khẽ gật đầu nhưng trong ánh mắt đều là sự ganh tỵ, đố kỵ chỉ vì một người con gái mãi mãi ở trong lòng họ...



Lâm Uyển Bạch cảm thấy rất hạnh phúc, được cả hai người bố yêu thương, dìu từng bước vào thánh đường của hôn nhân.



Tiếng nhạc vang lên, cánh cửa lớn từ từ mở ra.



Lâm Uyển Bạch hai bên trái phải khoác tay hai người bố, bước chân lên thảm đỏ. Ở đầu kia, có một bóng dáng cao lớn đứng đó như đội trời đạp đất, là chồng của cô, là người đàn ông sẽ cùng cô nắm tay đi hết cuộc đời.



Một bước, hai bước, ba bước...



Lâm Uyển Bạch mang theo cái bụng hơi gồ lên, mỗi bước đi đều vững vàng, trong mắt chi có mình anh.



Hết chương 354