Xin Hãy Ôm Em

Chương 38 : Người con gái của tôi

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Lâm Uyển Bạch cùng anh đi thang máy xuống hầm để xe.



Khi ngồi lên chiếc Land Rover này một lần nữa, hoàn cảnh của cô đã hoàn toàn khác biệt.



Lúc tắm rửa cô đã kiểm tra một lượt, phát hiện có một vài chỗ bị sưng. Có thể thấy được sức mãnh liệt của buổi tối hôm qua. Mấy vết xanh xanh tím tím trên người đều là dấu ấn anh để lại, cảm giác như cả hơi thở cũng không thể tách rời được.



Lâm Uyển Bạch âm thầm thở hắt ra một hơi.



Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh bất ngờ đổ người về phía cô, khuôn mặt cương nghị và sắc nét bỗng dưng bị phóng to trước mắt.



"Đừng..."



Lâm Uyển Bạch co rụt vai lại, căng thẳng nhìn anh.



Hoắc Trường Uyên thấy vậy bật cười: "Trong đầu em nghĩ cái quái gì vậy hả! Tối qua chưa đã à?"



"..." Lâm Uyển Bạch sững người.



Một giây sau, trước ngực cô có thêm một dây đai an toàn. Cô xấu hổ đến nỗi ngón chân cũng co quắp lại.



Chiếc Land Rover lao từ trong hầm ra ngoài đường lớn. Hoắc Trường Uyên có vẻ nghiện thuốc lá nặng, gặp đèn đỏ anh cũng rút một điếu thuốc ra, đặt lên khóe miệng và châm hút, sau đó ném đại chiếc bật lửa vào hộc đựng đồ.



Mùi thuốc lá ập tới, Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.



Tối qua anh không dùng biện pháp an toàn...



Tim cô nảy lên mấy nhịp. Khi chiếc xe lăn bánh, cô nghiêng đầu nhìn biển hiệu màu xanh lá bên đường: "Anh có thể dừng xe lại không? Tôi muốn mua thứ này."



Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu, rồi đỗ xe vào lề đường.



Vì anh đã đi quá một đoạn nên sau khi xuống xe, Lâm Uyển Bạch phải chạy ngược lại mấy mét.



Khi anh đã hút xong quá nửa điếu thuốc, cô cũng quay trở lại xe. Có thể vì sợ anh phải đợi quá sốt ruột, lúc về cô vẫn còn thở hồng hộc.



Hoắc Trường Uyên để ý thấy trong tay cô có thêm một hộp thuốc.



Dòng chữ nhỏ bên trên không cần nhìn kỹ cũng biết là gì, bởi vì bản thân anh cũng từng mua. Sau khi lên xe, cô không nói câu nào, chỉ lẳng lặng bỏ hộp thuốc vào trong tiếng túi xách đặt bên chân.



Tối qua cũng giống như đêm đầu tiên, Hoắc Trường Uyên quá dũng mãnh.




Lâm Uyển Bạch giơ tay lên xem đồng hồ, ấp úng nói: "Giờ này không hay lắm, làm nốt hôm nay tôi sẽ qua nói với quản lý."



"Ừm." Hoắc Trường Uyên rất hài lòng, giơ tay xoa đầu cô: "Ngoan."



Cứ như nựng thú cưng vậy.



Lâm Uyển Bạch không quay qua, trong đầu cô vẫn còn văng vẳng câu nói ban nãy của anh.



Người con gái của tôi...



...



Mười hai rưỡi tối, Lâm Uyển Bạch từ trong Pub đi ra.



Giống như yêu cầu của Hoắc Trường Uyên, trước khi về cô đã xin quản lý nghỉ việc. Cô cứ nghĩ sẽ bị gây khó dễ, không ngờ quản lý đồng ý rất thoải mái, cũng không cố ý trừ lương và hoa hồng của cô.



Có điều, xuất hiện vài đồng nghiệp nữ ghen ăn tức ở, nói cô trèo cành cao.



Lâm Uyển Bạch chẳng cãi, ai bảo cô đúng là một kẻ như vậy cơ.



Đi tới bên đường, cô phát hiện chiếc Land Rover vẫn còn đỗ ở đó, cánh cửa ghế lái phụ được đẩy từ trong ra: "Lên xe đi!"



Lâm Uyển Bạch tròn xoe mắt.



Cô bất ngờ vì anh vẫn còn ở đây, căn phòng ban nãy anh ngồi đã có khách mới từ sớm.



Cùng với tốc độ xuyên đêm của chiếc Land Rover, Lâm Uyển Bạch siết tay càng lúc càng chặt, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.



Những chuyện sắp xảy ra khiến cô cảm thấy hoang mang vô cùng. Nói thật, cơ thể cô có phần quá tải, bây giờ đi lại vẫn còn đau nhức.



Trong lúc cô đang lo lắng và sốt ruột thì xe dừng lại.



Ánh đèn đường vàng vọt ngả vào trong xe, những căn nhà xung quanh nào có phải là chung cư cao cấp mà chính là khu nhà cũ quen thuộc của cô.



Lâm Uyển Bạch sững sờ.



Cô quay đầu lại với vẻ khó hiểu, bỗng bị nụ hôn của anh lấp kín đôi môi. Sau một nụ hôn quyến luyến và triền miên, Hoắc Trường Uyên liếm liếm khóe miệng cô rồi cất giọng trầm trầm: "Tối nay ngủ một giấc thật ngon đi."