Xin Hãy Ôm Em

Chương 39 : Cùng tắm đi

Ngày đăng: 07:04 30/04/20


Hoắc Trường Uyên nói xong thì ngồi thẳng dậy.



Lâm Uyển Bạch vẫn còn ngây ra nhìn anh như ban nãy, bên khóe môi vẫn còn vương mùi hương của anh.



Cô còn tưởng...



Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn cô: "Không đành lòng xuống xe à?"



Biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng Lâm Uyển Bạch lại bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt.



"Không phải!" Cô lắc đầu nguầy nguậy.



Cô tháo dây an toàn, như bật dậy khỏi ghế lái phụ. Trước khi đóng cửa lại, cô cúi xuống chào anh: "Anh Hoắc, tôi lên nhà trước, anh lái xe cẩn thận... Chúc ngủ ngon!"



Hai chữ cuối cùng có phần ngượng nghịu, Lâm Uyển Bạch chạy vào trong khu nhà.



Cô không chạy ngay lên trên mà trốn đằng sau cửa chính tòa nhà.



Cho tới khi chiếc Land Rover một lần nữa nổ máy, cô mới chậm rãi thò đầu ra.



Hai chiếc đèn đuôi xe nhấp nháy trong bóng tối, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khác thường.



...



Chiều hôm sau, công ty họp xong, quản lý gọi riêng cô ra.



Người đó nói có một dự án cần tới doanh nghiệp đối tác đàm phán, bảo cô chỉnh lý lại tài liệu rồi đi cùng.



Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên không dám chậm trễ, nửa tiếng sau cùng quản lý rời khỏi công ty.



Taxi dừng lại ở khu CBD phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đập vào mắt trước tiên là một tòa nhà cao chọc trời, vô cùng phong cách.



Khi Lâm Uyển Bạch nhìn thấy chữ "Hoắc Thị" nổi bật ấy, cô mới hiểu tại sao quản lý lại muốn cô đi theo, e rằng vì bữa cơm hôm trước quản lý mặc nhận cô và Hoắc Trường Uyên có chuyện mờ ám.



Đợi nửa tiếng trong phòng họp, bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên mới đủng đỉnh đi tới, theo sau là trợ lý Giang Phóng.



Nhìn thấy cô, dường như có chút kinh ngạc thoáng qua trong đôi mắt anh, nhưng cảm xúc ấy cũng rất ngắn ngủi.



Vẫn là một bộ vest màu đen vừa vặn, đường vai chặt chẽ, cà vạt không chút xộc xệch, từ đầu tới chân đều thể hiện một sự tỉ mỉ và gọn gàng. Vì có ánh nắng hắt xuống ô cửa chớp, ngũ quan của anh dường như trông càng vuông vắn hơn.



Sau khi Hoắc Trường Uyên ngồi xuống, trợ lý Giang Phóng đứng bên lập tức đưa tài liệu tới.



"Xin lỗi."



Anh chỉ nói khẽ một câu như vậy, sau đó bắt đầu nhập tâm vào công việc ngay, từ đó về sau, nhìn ai anh cũng chỉ thoáng qua.



Chỉ từng gọi anh là Hoắc tổng trên bàn rượu, đây quả thực là lần đầu tiên Lâm Uyển Bạch quan sát anh trong lúc làm việc.



Ngoài biểu cảm lạnh nhạt đã như bén rễ trên khuôn mặt ra, anh còn có một sự nghiêm khắc. Chiếc bút trên ngón tay chạm xuống mặt bàn. Anh không nói quá nhiều lời thừa thãi, không huênh hoang nhưng khiến người ta phải nể sợ, chẳng trách anh khiến nhiều người nghe theo.



Khi buổi họp kết thúc, Lâm Uyển Bạch cảm thấy đầu óc cũng bất giác xoắn tít lại.



Cô thu dọn tài liệu, rồi cùng quản lý đi ra thang máy.



Chân trước của cô vừa bước qua cánh cửa xoay của tòa nhà, phía sau đã có tiếng nhiều người cung kính chào "Hoắc tổng".



Lâm Uyển Bạch và quản lý không hẹn mà gặp đều quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên và Giang Phóng một trước một sau đi ra, có lẽ là còn có lịch trình khác.



Giống như vô tình, Hoắc Trường Uyên hờ hững lên tiếng: "Vừa hay tiện đường, tôi đưa hai người đi một đoạn."



"Vậy thì cảm ơn Hoắc tổng quá!" Quản lý lập tức tiếp lời.



Bên đường có một chiếc Bentley màu đen đang đỗ, Giang Phóng đã chạy qua, mở cánh cửa phía sau xe.
Lâm Uyển Bạch ý thức được anh vừa nói gì, bỗng trợn tròn mắt.



Nhưng khi định ngăn cản thì đã muộn, tay cô vươn ra còn chưa chạm tới khung cửa phòng tắm thì bước chân của Hoắc Trường Uyên đã vào đến vòi hoa sen đằng sau lớp kính thủy tinh.



Khi vòi hoa sen được bật ra, nụ hôn bá đạo của anh cũng rơi xuống.



Tất cả như một ngọn lửa hừng hực không thể chặn lại. Trong không gian bé hẹp, Lâm Uyển Bạch nhanh chóng bị lột sạch sẽ.



Ngón tay của Hoắc Trường Uyên giống như đang trêu ghẹo những cánh hoa vậy, khiến cô run rẩy không thôi.



Tiếng nước vẫn ào ào chảy, xen lẫn vào đó là tiếng thở dốc của đôi nam nữ...



...



Mới sáng sớm, Lâm Uyển Bạch đã đói đến mức phải tỉnh giấc.



Hoắc Trường Uyên tối qua vẫn rất gấp gáp, sau khi ra khỏi bồn tắm lên giường anh cũng không tha cho cô, đến nỗi rèm cửa cũng quên kéo, để cho ánh nắng mặc sức tràn vào phòng.



Khi nhìn thấy tư thế của hai người, Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.



Nửa người Hoắc Trường Uyên đè lên cô, trùng khít không có lấy một khe hở.



Một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua người cô, mà vị trí lòng bàn tay phủ lên chính nơi mềm mại của cô...



Lâm Uyển Bạch cố gắng gỡ xuống nhưng càng bị anh nắm chặt hơn.



Không còn cách nào khác, cô đành đẩy đẩy đầu anh: "Tôi đói rồi..."



Hoắc Trường Uyên từ từ mở mắt ra, trong mắt anh vẫn còn vẻ mơ màng vì chưa tỉnh ngủ.



Khóe miệng anh hơi rướn lên, lật người nằm đè lên cô, trong chất giọng mới tỉnh vẫn còn khàn khàn: "Mới sáng ra đã sốt ruột rồi sao, vẫn còn sức làm hiệp nữa à?"



"Không phải!" Lâm Uyển Bạch né tránh đôi môi anh, làm mặt đáng thương: "Tôi đói thật mà..."



Để chứng minh, dạ dày trống rỗng của cô còn sôi lên rất kịp thời.



Hoắc Trường Uyên vẫn không có ý định buông tha cô. Anh chống cánh tay lên: "Gần đây không có chỗ ăn sáng, phải lái xe đi khoảng mười phút. Nếu em thực sự đói quá không chịu nổi thì bây giờ đi tắm, rồi tôi đưa em qua đó."



Lúc anh ngồi dậy, Lâm Uyển Bạch kịp thời bắt được tay anh.



Nhìn thẳng vào mắt anh, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật ra cũng không cần phiền phức vậy đâu..."



Khi Hoắc Trường Uyên đủng đỉnh tắm rửa xong đi xuống nhà, cánh cửa chính một lần nữa được đóng vào. Bóng hình bé nhỏ ra ngoài năm phút trước đã quay về, trong tay còn có thêm một chiếc bóng in hình logo của siêu thị trong khu nhà.



Lâm Uyển Bạch đi thẳng vào bếp, rửa tay rồi lần lượt lấy các món đồ ra.



Tổng cộng có ba món, mỳ vắt, trứng gà và hành lá.



Vì sau khi rời khỏi nhà họ Lâm cô cũng chẳng còn là đại tiểu thư gì, chỉ có thể cùng bà ngoại sống nương tựa vào nhau, nên việc nấu ăn cô buộc phải biết làm từ nhỏ, thậm chí hồi nhỏ còn giẫm chân lên một chiếc ghế nhỏ để với tới bệ bếp, thế nên đến giờ đã quá quen thuộc.



Khi hành lá được đảo qua trong chảo, mùi hương bắt đầu ngập tràn khắp nơi.



Hoắc Trường Uyên như bị thôi miên vậy, bước chân cũng tự động tìm về nhà bếp. Anh đút hai tay vào túi quần, đứng dựa vào cạnh cửa.



Anh nhìn thấy cô đeo tạp dề lên eo, rồi vòng hai tay ra sau lưng buộc dây, chốc chốc lại có vài lọn tóc cài bên mang tai rơi xuống má. Làn da cô dưới ánh nắng càng trở nên trắng trẻo. Lúc này cô đang cúi người chỉnh lại độ lửa.



Yết hầu Hoắc Trường Uyên di chuyển, trong lòng dấy lên một cảm giác khác lạ không thể nói rõ.



Căn nhà này, lần đầu tiên có mùi khói bếp...



~Hết chương 39~